-
Số bài viết
527 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Lathu
-
-
Hoa tình yêu
I
Người đàn bà lặng lẽ. Những bông hồng đẹp rực rỡ. Nàng biết, chồng nàng yêu nàng.
Nhưng....
Người đàn bà bất giác xa xăm!!!!
II
"Chàng trai đi, đi mãi. Chàng sẽ tìm về một bông hoa đẹp nhất, đầy hương sắc để tặng người yêu. Và, một ngày kia, chàng đã gặp....
Nhưng, không may, có con rắn chiếm giữ bông hoa đó. Chàng trai ấy chết...."
- Anh ơi! Bông hồng đẹp quá!
- ...
- Sao anh không hái tặng em?
- Khó thế làm sao lấy được?
- Anh chẳng yêu em. Chàng trai....
- Nhưng đó chỉ là chuyện cổ tích.
....
Họ chia tay nhau, câu chuyện cổ tích còn dang dở.
III
"... hồn chàng nhập vào cây.
Cây mọc đầy gai nhọn, hoa không còn thơm nữa. Con rắn bỏ đi.
Thời gian trôi qua....
Người yêu chàng lấy chồng.
Rồi, đôi vợ chồng đó gặp cây hoa.
Nàng vẫn đẹp nhưng buồn. Chồng nàng muốn tặng nàng bông hoa đó.
Linh hồn chàng trai giận dữ, những chiếc gai thêm nhọn, tay người chồng rớm máu.
Người chồng muốn vợ mình vui.
Linh hồn chàng trai chợt hiểu. Và khi người chồng trao bông hoa cho vợ, bông hoa tỏa hương thơm ngào ngạt."
- Vậy ngày đó....
- Tôi về trồng những bông hồng gai.
Người đàn bà bật khóc.
-
Tình Lá !!!
Tình xuân
làm chiếc cầu cong
Gió mơn man lạ …
sẽ đưa
trái mùa
Hoa chen
cùng với cỏ đùa
Lá
cong veo
hứng
gọt sương
cuối cùng
Biết rằng
hạnh phúc
như dòng
Xuôi chiều ra biển
vòng vèo uốn quanh
Ô kìa
thuyền lá
chậm nhanh
Đến rồi đi giữa …
cuôi mùa bão dông
Thả mình
về lại
hư không
Lượn mình
giữa một mùa đông
không nhà
Thế rồi,
thế rồi
lá biết
thì ra
Bốn mùa thay lá
để mà chồi xinh
Để cây
xanh mãi
một mình
Để dòng sông hát
cuộc tình vô biên
Bây chừ
tìm kiếm
lãng quên
Lá bay ,
như thể
chênh vênh cuối trời
Vỗ tay
Ừ lá lên trời
Bây chừ
Lá biết
Rớt vào nơi mô ?
Lathu -09.01.2009
-
Nhớ Xuân xưa !!!
Tùy bút Lathu
Chỉ còn vỏn vẹn một tuần nữa là Tết . Tôi bắt đầu tính Tết từ ngày 23 tháng chạp hằng năm vì đối với Tôi Tết chỉ có ý nghĩa từ 23 đến 30 khi đưa ông Táo về trời và cúng mâm cơm trong gia đình . Đã thành thông lệ khi ngọn gió se se lạnh tràn về khi những náo nức rộn rịp về một mùa xuân đang trãi dài theo từng con đường góc phố thì Tôi lại nôn nao mong chờ .để được tư tay mua sắm chuẩn bị cho một cái Tết ..để rồi mỗi năm là một kỷ niệm , mỗi năm là một trang đời dày lên vơi những nhớ thương về những người thân yêu của mình . Những kỷ niệm mãi theo ta khi sống cùng một mái nhà cùng gia đình mà sẽ là những nếp , những thói quen khó có thể phai mờ trong ký ức.
Đối với Tôi hình ảnh nồi bánh tét vào những ngày cuối năm trong ánh lửa bập bùng của chiều 29 Tết luôn cho Tôi những cảm giác khó quên và cứ tràn đầy trong tâm tưởng ..khi nhớ về nó dẫu hôm nay mọi chuyện đã đổi thay…
Nếu như người Bắc chọn món bánh chưng là cổ vật không thể thiếu trong gia dình , thì người Nam lại trung thành với chiếc bánh tét treo tòng teng nơi góc bếp . Chiếc bánh Tét của người Nam và người Trung cũng có đầy đủ thành phần , hương vị giống bánh chưng,nhưng khiêm tốn hơn về nhân , để được lâu hơn và có thể làm thành món chay để thưởng thức vào mùng 1 – Vì vậy vị thế của chiếc bánh Tét vẫn mang rất đậm đà bản chất Nam bộ giàu tính cách nhân văn , dễ dãi khi chọn cho mình những sản vật món ngon của hương đồng gió nội , một ít chuối xiêm ướp đường cũng trở thành nhân bánh ngọt ngào hồng đỏ , hay những hạt đậu đen đơn giản chêm thêm vào cơm dừa và ít màu vàng của đậu xanh làm nhân cũng cho ta cái phong vị bánh tết cổ truyền .
Năm nào cũng vậy Bố tôi thường tha lên thành phố hàng chục đòn bánh tét mới gói , lớp lá gói còn xanh lặt lè, mùi lạt còn nồng ngai ngái . Mẹ và hai chị em tôi thường thích nhất là lúc đón Bố vào ngày 29 Tết ,mong chờ, hồi hộp vui mừng vì những món quà quê ..Bố mang về Thành phố mang đậm tình nghĩa và những tin yêu – Có khi rất đơn giản 1kg thịt ba rọi khô queo vì gió , vì đường ,vì thông thốc nắng . Một nhành mai đầy nụ còn hàm tiếu được cất công tỉ mỉ gói hàng lớp lá chuối từ quê nhà (dù đã tả tơi vì gió đường xa ).Từng quả bưởi còn xanh xanh khi lớp lông tơ còn bao bọc, cuống lá vẫn còn ứa chút nhựa như luyến tiếc thân cành , được đặt cẩn thận sợ long cuống qua một chặng đường thật xa từ Cai Lậy về Thành Phố - Đó lá những quả cam, quýt , vú sữa từ vườn nhà –Bố hái lên để biếu và để Mẹ con chưng Tết – Những đòn bánh Tét Bố đã tỉ mĩ rọc lá , róc lạt , ngâm đậu hì hục cùng các cô bác xung quanh gói hộ chục đòn bánh ..mang hương vị Tết từ quê nhà với những vườn cây trái xum xuê của làng bưởi Cái –Bè, nhãn Cai Lậy bay về đón Xuân .Trong không khí rộn ràng ..Mẹ con tôi ríu rít đặt thùng nước nấu bánh đã chuẩn bị và thi nhau bỏ chúng vào lò. …
Bên bếp lửa bập bùng , tí tách canh nồi bánh tét . Mẹ sên chảo mứt dừa , nấu nồi chè đậu xanh đánh sầu riêng ..mà giờ đây hồi tưởng vẫn thấy nức mũi . Món chè của Mẹ thật lạ nó không hẳn là chè kho của người Trung , và cũng chẳng là chè đậu xanh đánh của người Nam .Đó là thứ chè tổng hợp của sự yêu thương .Mẹ cho vào nước cốt dừa, đậu xanh đãi vỏ đánh nhuyễn cho đều tay đến nát nhừ , sầu riêng đã cẩn thận bóc lớp cơm vàng rực . Mùi thơm của đậu xanh , béo ngậy của dừa, nồng nồng của sầu riêng …long lanh của hương vani ..quyện vào nhau ..làm nồi chè sóng sánh vàng khi bắc xuống bếp .Múc đều tay ra những chén con con ..rắc lên 1 lớp mè rang vàng .Tôi luôn tranh thủ cạo lớp cháy nơi đáy nồi và xung phong..rửa chén …Hầu như tất cả các món ngon Mẹ chuẩn bị vào cái đêm vừa canh nồi bánh tét , vừa làm những chảo bánh , mứt rất riêng theo phong cách mẹ - đó là món mứt dừa non , ngọt , béo , trắng tinh không màu mè. Đó là những miếng gừng non cay cay ..ấm ấm uống cùng tách trà lài sáng mùng 1 Tết ngắm mai . Là chén chèn chứa thật nhiều tinh túy ….Hai chị em tôi lúc nào cũng lăng xăng bên cạnh bố -Mẹ để nghe Bố dặn dò :
- Ngày mai 30 tết sáng Bố chở em đi biếu quà Tết – Con ở nhà phụ Mẹ nấu mâm cơm
- Chiều 30 tất cả phải tắm rửa thay đồ mới và bắt đầu từ giao thừa không được nói lớn tiếng , con gái đi lại phải nhẹ nhàng , không được va đập vào đồ đạc . Cử các câu bệnh , tật , tai , ương ,bác sĩ….Chỉ nói chuyện vui và cười
- Sáng mùng 1 Tết – 7 giờ mới được bước chân xuống giường , rửa mặt xong – tập trung quanh phòng khách uống trà , ăn bánh ,mứt và chúc Tết Bố-Mẹ để nhận lì xì – Cả ngày mùng 1 ở trong nhà –nội bất xuất-ngoại bất nhập – Ai đến gỏ cửa xem như nhà di vắng
- Mùng 2 Tết Bố đưa cả nhà đi chùa về xông đất …và mọi người tự do
- Mùng 3 Tết phụ nấu bữa cúng Ông Bà – cắt bầu rượu dán trong nhà ngoài cửa ….
Vậy đó rồi ba ngày xuân cũng sẽ hối hả theo qua , chất chứa nhiều kỷ niệm yêu thương những ngày Bố trở về làm một người dân bình thường không chức sắc, không có xe hơi đậu xịch trước cửa nhà .Không có sơn hào hải vị và những món quà Tết đặc biệt của cấp dưới – Tôi yêu nhất là khoảng thời gian hạnh phúc con con đó – thời gian Bố học tập cải tạo về và Tôi chưa biết hết tất cả ..mặt sau của cuộc sống đầy rẫy phức tạp . Nỗi nhớ hoài niệm kéo tôi hồi tưởng …Nhớ lắm sáng mùng 1 ngắm mai và đếm xem bao nhiêu nụ sẽ rụng ? bao nhiêu nụ sẽ lại ra hoa…yêu lắm nhành hoa mai ngày tết tất tả , xuôi ngược , nặng gánh với hành trình ….
Tất cả đã trở thành nếp , thành truyền thống và đã ăn sâu vào hai chị em như điều rất riêng làm nên cái chất đặc biệt cho chị em tôi – Chúng Tôi đã lớn, đã ít nhiều vững chãi , đối diện thăng trầm..em gái đã bôn ba bao năm ở xứ người – đã cắn răng xa chị trong nước mắt như suối để quyết chọn cho mình một chổ đứng trong lòng xã hội – Em tôi đã thành công – Tôi cũng tạm ổn –Những ngày Tết lại ríu rít cùng nhau mua sắm , cùng nhau chọn cây cảnh và bao giờ cũng vậy không thể nào quên chậu mai huỳnh tỷ đặc biệt trong nhà – Mai đã là một loại cây bất di bất dịch xuất hiện trong phòng khách mỗi năm ..để Mẹ có 1 sân thượng đầy mai …ấm áp và để bao giờ cũng vậy tự tay treo những dồng tiền xinh xắn, cắt chiếc bầu rượu đỏ ..lại nhớ một sớm xuân xưa ,.....
-
Đọc bài của anh Thanh Trắc Nguyễn Văn – Lá thu mạo muội viết reply nha ..
Giờ anh nhặt những bài thơ
Tương tư thả những mối tơ lỡ làng
Bây chừ chuyện cũ sang trang
Chi đi…bỏ lại nhịp đàn mang mang
Đâu rồi câu nhặt câu khoan
Đâu rồi điệp khúc giao hòa cho nhau
Bây giờ chị chắc chẳng đau
Mĩm cười nơi ấy , thôi lau lệ buồn
Tháng giêng mưa vẫn còn tuôn
Mây đen che kín trăng lên muộn màng
Giấu lòng thành sóng trường giang
Thét gào khản tiếng ..bàng hoàng Người xưa
Thôi anh để lại ..nắng mưa
Cho vừa nhung nhớ để đưa Chị về
Mai này trên khắp miền quê
Chị tan trong gió ..vẹn thề bên anh.
07.01.2009- Lathu
-
Viết cho “Chiều cuối năm “
Cuối năm chiều cứ lơ thơ
Ngoài kia vạt nắng ai tơ tưởng nhìn
Lá vàng , lá đã chùng chình
Mươn cơn gió thổi..mượn tình mênh mông
Xạc xào ai nhuốm khoảng không
Bước chân về lại nơi trồng vườn yêu
Hắt hiu mây xám giăng chiều
Hoàng hôn buông chậm , tiếng tiêu ..ngỡ ngàng
Ai đem cả ánh trăng vàng
Mang theo cốc rượu chan chan nỗi niềm
Em xin quên hết những miền
Ngược xuôi –phận số cho yên cuộc đời
Em đà hứa với mọi người
Quên buồn ủ rũ chỉ cười mà thôi
Sao giờ màu mắt như trôi
Hình như hạt bụi ..lỡ rơi nơi này
Cuối năm ký ức lại dày
Sao thơ cứ mãi đong đầy …trên tay
Rượu mời , em uống chẳng say
Rượu tình heo hút len ngay vào lòng….
Lathu-07.01.2009
-
Viên kẹo !!!!
Bé lại đi bé lại
Viên kẹo nhỏ bọc đường
Để ta bỏ mi
Vào túi áo ….theo ta tất tả
Những buồn vui chia ta một nửa
Viên kẹo để dành , chỉ nên ngắm thật xa
Ta ước mi chỉ là viên kẹo thôi
Và hô biến thành búp bê tuyệt đẹp
Biết nói đầu môi
Biết cười nơi chót lưỡi
Biết nũng nịu , dỗ dành khi ta mãi miết với phong ba
Bé lại đi viên kẹo của ta ơi
Em sẽ ngọt ngào cho ta cứu rỗi
Sẽ vác dùm ta bao điều chưa nói
Nhọc nhằn, gian lao trên những sỏi đá lấm lem ..cười
Ta ước em là viên kẹo
Chỉ dành riêng cho một mình ta thôi
Để khóc cười hay những lúc buông rơi
Viên kẹo của ta
Bọc nghìn lớp áo
Có một ngày .lớp đường bong tróc mất
Sóng xoài ..ta vứt bỏ em đi
Em chỉ là viên kẹo
Em nói đi…
Lathu 05-01.2009
-
Chỉ là một chút ngẫu hứng khi đọc "đôi dép " của Trung Kiên - và một sự giả định ngây ngô dép có thể giống nhau nhưng lại khác quy trình ...sản xuất
Trả lời bài dép của dép
Vâng ! vẫn biết ta không cùng chất liệu
Nhưng thói đời ghép thành cặp chung đôi
Em bên trái còn anh luôn bên phải
Vẫn song hành như chẳng chuyện gì thôi
Nay đi thử một đoạn đường trước mặt
Lại thấp cao, lại không thể cùng nhau
Sao ngày xưa, anh bảo dẫu thế nào
Cùng san sẻ gió mưa mùi bùn đất
Hai chiếc dép gật đầu tin răm rắp
Mới hiểu là…mọi chuyện đã đổi thay
Đoạn đường dài mới hiểu kẻ nói hay
Chân vẫn bước , mặc dép lê lông lốc
Vẫn tưởng là khít khao một cặp
Nào mặc người đổi trắng thay đen
Dép gồng mình , bụi đất lem nhem
Xơ xác tháng năm cùng ai bước
Giờ sức yếu , người lại toan đi trước
Cứ lê la qua bao quãng đường dài
Nhưng đừng thèm vỗ ngực khoe tài
Lội bùn đất , còn kẻ chưng tủ kính.
Đời dép dọc ngang làm nên đôi ,nên phận
Mất chiếc kia rồi , chiếc còn lại sao đây ?
Biết rằng đôi khi tạo hóa khéo sắp bày
Nhưng đâu thể ..chỉ lại còn một nửa
Anh mất Em - Ừ ! chắc là duyên nợ
Vì chẳng cùng chất liệu phải không anh ?
Lathu-06.01.2009
-
Chị tôi !!!
( Tặng chị....người vẫn còn nơi Phan Rí )
Ai qua Sông Lũy , Chợ Lầu
Cho tối nhắn chút ..lời đầu một năm
Mùa này gió bấc lạnh căm
Biển Phan Rí Cửa sóng dâng ngập lòng
Bên kia cồn cát trăng bong
Đôi con dong đã trốn đồng đi chơi
Mái tranh tựa cửa ai ngồi
Hoa xương rồng đỏ cheo leo phận đời
Những ngày giáp tết chơi vơi
Thắt lưng, buộc bụng , câu mời..khẳng khiu
Chỉ còn bóng dáng chợ chiều
Mẹ toan gánh hết những điều riêng tư..
Chẳng bao giờ ..chuyện thực hư
Chị tôi chẳng chịu ..nhận thư ..trao lời
Bóng người tuối đã xế rồi
Xuân này thêm nữa bao đời xuân sang
Kể từ khi pháo nổ rang
Nhà bên đám cưới cô dâu rỡ ràng
Chị tôi nước mắt hai hàng
Mắt đăm đắm dõi ..bước chàng liêu xiêu
Biết rằng từ đó cô liêu
Phấn son khép lại , thả chiều trôi sông
Thương chị một kiếp long đong
Đẹp xinh nức tiếng ..giờ lông lốc buồn
Đến giờ chị vẫn chưa buông
Mảnh tình ai đã ..buộc rồi khéo vay
Năm này là mấy năm đây ?
Chị thui thủi chốn quê rày ..ngày xưa
Trắng trời , trắng đất ..ai xua
Đem quàng trên mái tóc mùa ..hồng phai
Chị ơi năm rộng tháng dài
Sao còn dư ảnh , bóng ai ..mãi nhìn..
Em thương chị ..lại bất bình
Đàn ông thế đấy, chỉ mình thiệt thân
Lần khuân xuân lại lại dấn thăm
Trời Phan Rí vẫn răm răm nỗi buồn
Tha phương mẹ kể ..suối nguồn
Em nghe tin chị ..mắt tuôn lệ tràn
Hôm nay xin viết đôi hàng
Tặng người chị đã một thời đa mang …
03.01.2009- Lathu
-
Trả lời bài Đôi dép
Em chẳng thể cùng anh làm đôi dép
Để song hành đi khắp mọi miền xa
Bởi vì em hiểu lắm dù chẳng nói ra
Em bên trái, còn anh thì bên phải
Đôi dép tưởng không thể rời nửa bước
Vì mât một bên, bên còn lại không thành
Nhưng anh ơi ! ai dám nói được rành
Hai chiếc dép sẽ mòn cùng một lúc ?
Rồi có ngày chiếc đứt quai, há mỏ
Hai chiếc dép giờ ..là quán trọ cho nhau
Anh bước thấp, em lại bước cao
Bầu trời của anh hàng vi sao tinh tú
Mặt đất của em muôn sình đen bám dữ
Em đối mặt với dạn dày mưa nắng và bon chen
Chiếc dép anh kiêu hãnh ngẫn cao đầu
Dép của riêng em nép vào trong anh vậy
Nhưng anh sợ em ao tù nước đáy
Vơ bẩn chân người đi bên dép của anh
Giữa chợ đời còn lắm nhỏ nhen
Đôi dép ta song hành qua ngày tháng
Sẽ có lúc anh chợt cười ảm đạm
Sao tự mình chuốc lấy bụi trường giang
Vóc nhung kia , là lụa trần gian
Nào những thứ dang chờ anh nơi đó
Em chậm chạp , không thể nào níu giữ
Chẳng thể song hành qua mọi trái ngang
Em biết rằng sẽ có môt ngày mai
Chân còn lại thử cho vừa..chân trái
Lại một chiếc giông giống em vây
Thử cùng anh di khắp nẻo đường dài
Em ngậm ngùi vứt lại phía sau anh
Đã bong tróc, sờn hoen vì sương gió
Thôi anh nhé bài thơ “đôi dép “
Không thể nào là hình ảnh đôi ta
Những ví von giờ đây xin khép lại
Dẫu thiết tha ..em vẫn vẹn trao người
Dép song hành, dép vẫn có đôi
Nhưng ai chắc ..là anh và em đó ?
Lathu-06.01.2009
-
Nghĩ về hoa !!!
Lathu
Những ngày này tiết trời thật đẹp , lạnh se se và nắng không bông đùa , không rực rỡ .nắng chỉ chao nhẹ và mơn man dát mỏng theo từng cung đường và rải nhẹ trên tầng lá xanh um. Sai gòn tiết xuân đôi khi có những cơn mưa chợt ập đến rồi vôi vã quay đi ..như sợ cái nhìn kỳ lạ chòng chọc vào sợi mưa giăng mắc ..như thể chẳng phải Sài Gòn ..
Tiết trời thật lạ nhẹ như tấm áo voan phớt hờ hững vào sáng sớm...âm ấm khi ông mặt trời thức dậy và rùng mình khi ánh hoàng hôn sót lại những tia nắng cuối ngày ...đi giữa tàn bóng nắng hôm nay ,nhìn những nụ hoa bung ra lả lướt mới cảm nhận được tiết xuân trong trẻo tinh khôi ...
Cứ mỗi độ xuân về tôi lại thích ngắm những giò lan đang mân mê khoe màu trong gió mát, cả những cánh mai xòe nở mời mọc ...báo hiệu cánh én vừa chao ..Có lẽ không có người Nam nào lại không yêu mai . Cũng như đào ngoài Bắc , mai được ví như một thứ ngôn ngữ quốc hồn, quốc túy của phương Nam nắng vàng và không có mùa đông . Những cánh mai rực rỡ vàng trong nắng , trong gió như những lời chúc xuân được diễn đạt tinh tế nhất. Mỗi năm tôi luôn mang về một chậu hoa vừa chưng vừa ngắm . Với tôi và gia đình gần như đã thành nếp không có mùa xuân nào lại không có những chậu mai vàng ươm . Lúc không có điều kiện thì cố mang về những nhành mai vẫn còn đặc nhụy với hy vọng chúng rộ nở một lần trước khi rụng tả tơi vì đã bị bứng khỏi gốc ...Sau này khi cuộc sống thoải mái hơn tôi lại tìm về những chậu mai ghép và đếm đi đếm lại số cánh hoa mỗi khi chúng nở rộ giữa ngôi nhà. Đầu tiên là một chậu mai 3 màu ghép giữa bạch mai với màu mai trắng tinh thật lạ lùng , cùng với màu hoa vàng nghệ ( vàng đậm như nghệ ) cứ rung rinh theo từng cánh ghép . Cuối cùng là những cánh mai vàng thanh thoát màu vàng đặc trưng của mai của nắng sài Gòn và mỏng manh giữa tiết xuân nhè nhẹ . Từng chùm hoa khi nở rộ ,nhóm lên một màu riêng có ....làm cả nhà trầm trồ và hầu như xuân ấy ...cây mai trở thành biểu tượng đặc biệt để chiêm ngưỡng và ngắm nghía ...
Sang năm sau, tôi đi lùng mua cho được một cây mai huỳnh tỷ , cánh to và xếp chồng lên nhau .Chúng không đơn thuần là 5 cánh mai thường tình mà có thể được tăng lên từ 8-16 cánh ...Thích nhất ngắm những bông mai xỏe hết cỡ ...từng cánh mỏng lớp lớp chồng lên ..đơm đặc trong những cái nụ xanh um chen giữa những chiếc lá non hiếm hoi màu đọt chuối . Nhửng ngày đầu năm , nếu hoa nở đúng mùng 1 , ai cũng cảm thây vui vì năm ấy chắc sẽ hạnh phúc và viên mãn ..hình như tôi được dạy như thế dù đôi khi chẳng tin lắm vào cái vụ bói hoa này ....Tôi vẫu nhớ như in : có một năm tha về 1 cây mai cái cái dáng tuyệt đẹp , ba nhánh quấn vào nhau tạo thành bộ rễ vững chải , cả cái gốc mai nhìn và tưởng tượng giống như hình ảnh một con người đang vươn lên phía trước ..cây mai ken đặc nhụy xanh ...và chắc chắn nó là món quà xuân..đầu tiên khi Người ây làm quà cho gia đình tôi ...với lời chúc ấm áp nhất ..Tôi nâng niu cây mai đến nỗi Mẹ phát ghen lên được cứ mổi sáng chạy xuống đếm xem sẽ có bao nhiên hoa nở ...Đêm 30 , đếm mãi vẫn không thấy nhụy nào có khả năng bung cành ..thế là phải hì hục ...mắc bóng đèn cả đêm sưới cho mai .Mai gặp nắng hay nóng sẽ nở bung ..và thế là mùng 1 năm đó ..dù được chăm sóc kỹ nhưng chúng chỉ lác đác....Mẹ không nói chi nhưng qua tết mẹ bảo cây mai sẽ mang đến điềm xui..Tôi cười và bảo mẹ duy tâm quá..nhưng đó lại là sự thật ...cây mai như một diềm báo trước cho hôn sự không thành ...Anh đã xa tôi cùng với gốc mai tuyệt đẹp cuối cùng này ..giờ đây mỗi lần ngăm gốc mai ấy vẫn trào lên một cảm giác lạ kỳ ....
Những cây mai như một kỷ niệm của một mùa xuân cứ mang dần về cho ngôi nhà những sắc màu lấp lánh .sau tết chúng được đưa lên sân thượng và nơi đây như một rừng mai ..Chúng nghiễm nhiên chễm chệ và cứ tự nhiên như thế ..như thể chúng sinh ra từ đó vậy . Càng về sau này tôi càng biết chơi hoa, càng biết lựa đúng ngày mùng 1 hoa nở ..càng biết cách nhìn gốc mai bao tuổi biết loại hoa nào quý , loại mai huỳnh tỷ nào khó nuôi ...Tôi yêu nhất là sáng mùng 1. Thức dậy thật sớm, rón rén xuống bếp pha ấm trà lài , xông trầm thơm lừng rồi ngồi ngăm cây mai đang khoe mình hết cở ....Cả nhà ai cũng yêu mai ...và năm nào mai cũng nghiễm nhiên ngự trị ...như nhắc nhở từng bước thăng trầm của cuộc sống ...
Với tôi mỗi loài hoa có một hương sắc riêng, có một cái nhìn và tiếng nói rất riêng của nó .vẻ đẹp có thể lộng lẩy đài các kiêu sa như hồng,. Trinh bạch như ly, rực rỡ như tulip , rộn ràng như cúc ..thô mộc , dân dã như trinh nữ , mười giờ ....Cứ mỗi độ xuân về tôi mang hoa, mang thiên nhiên vào nhà cho chúng sống động và ngát hương ...với tôi dạo chợ hoa xuân để ngắm những tác phẩm của nghệ nhân ..đã dày công chăm sóc ...là một cái thú .nhất là từ khi đường hoa Nguyễn Huệ được duy trì ...không có năm nào không dạo xuân trong tiết trời Sài Gòn để ngắm những công trình được làm từ bàn tay , khối óc của con người . Mỗi nhành hoa, mỗi tiểu cảnh ..là một sáng tạo , là một sự gởi gắm của những người nghệ sĩ tài ba biến hoa, cây cối thành điều muốn nói ....
Năm nay tôi cũng háo hức để có thể ngắm con đường hoa của thành phố thân yêu , ngắm những cội mai rực rỡ trước tượng đài Bác Hồ bên cạnh khách sạn Rex ..Những chùm đèn kết hoa, những chậu hoa xinh xắn rải dài suốt các trục đường làm lòng người rộng mở ..Những cô gái lại thướt tha tà áo dài đi giữa đường hoa , những đứa bé với đôi mắt ánh lên niềm vui và hạnh phúc ..tay trong tay bố mẹ xúng xính ảo quần trẩy hồi ...Tôi thích ngắm cái đẹp của những người xung quanh , ngăm nụ cười, niềm vui trên những gương mặt nở bừng một sức sống và sẽ càng quặn đau khi những tít lớn trên báo hôm nay ...rất nhiều những câu chuyện lạ kỳ về đường hoa Hà Nội 2009 ...Chắc sẽ chẳng ai tin..nhưng tôi vẫn thầm nhủ về sự thanh lịch nghìn năm của người Tràng An...hy vọng những con sâu không làm rầu nồi canh và Hà Nội sẽ nghiêm túc hơn với những gì đã xảy ra cũng như sự đồng lòng của cả một cộng đồng vì một lối sống văn minh và ý thức
Lòng thầm nhủ Nguyễn Huệ ( Tp.HCM ) sẽ trình diễn những ngày lễ hội hoa suốt 1 tuần chăc sẽ chẳng bao giờ có cảnh tái lập.. và sẽ như bạn ..như tôi những người yêu hoa chắc sẽ hiểu một điều hoa đẹp để ngắm để nhìn ..đừng sở hữu vô tội vạ ....và những người đã đổ bao mồ hôi công sức cho những tác phẩm để đời ...Hoa cũng là một cn người dù tuổi đời thật ngắn . Hoa cũng muốn mình một lần làm đẹp và khoe sắc...cho một lần được sống hết mình phải thế hay không ?
04.01.2009
-
Có đôi khi !!!
Viết theo Gio Thu…..
Có đôi khi phải biết tự ru mình
Vì những điều bình yên đơn giản lắm
Khi bất chợt buông trái tim lăn lốc
Chợt thấy yếu mềm ..hoa cỏ lại xôn xao
Có những khi bước thấp …cần bước cao
Để lãng quên những phiêu du ở lại
Chỉ đất trời và mùi hương vọng mãi
Sẽ ru hời mộng mị buổi sang xuân
Có những khi muốn lắm thốt trăm lần
Chiếc vỏ bọc tróc sơn màu hoen ố
Muốn quét lại lớp vôi màu hoài cổ
Để thấy còn giá trị giữa nhân văn
Sẽ có khi như cánh diều tháng năm
Bay lả lướt vượt tầm người điều khiển
Nhưng sợ lắm có một ngày hiển hiện
Lại sóng xoài rạp cỏ ..giữa bao la
Có những khi muốn chẳng lạ chẳng xa
Níu lại phút giây bồi hồi thời quá khứ
Những dấu yêu lặng trong từng câu chữ
Đam mê ngọt ngào, ẩn hiện giữa tim ta
Có những vì sao cứ mãi thật xa
Lặng lẽ góc trời dõi nhìn trong đêm lạnh
Hai ngôi sao Hôm, Mai chỉ nhấp nhánh
Đổi ngôi cho nhau, không thể chạm ..vì sao ?
Sẽ có khi những được - mất rồi đau
Khắc khoải , lặng thầm nghe chừ chống chếch
Khúc từ li nghe buồn thê thiết
Lặng lẽ bài Dạ cổ Hoài Lang….
Em một mình rồi lại lang thang
Nhặt nhạnh chút tình còn sót lại
Ghế đá, công viên chợt nghe chiều tím tái
Ánh hoàng hôn chạm khẽ nỗi cô đơn.
Sẽ có khi em biết mình bông lơn
Cười như thể …lòng ngập tràn hạnh phúc
Nhưng dấu lòng bằng những điều phiền muộn nhất
Không muốn ai đem đùa giỡn trái tim mình
Sẽ có khi vô ảnh vô hình
Thấp thoáng trở về ..đậu vào mê mãi
Em chấp nhận dấu sợi buồn vương vãi
Cất vào trong ngăn,khóa kỹ ..chẳng còn gì
Vâng ! có khi và sẽ là có khi
Đường đi rộng ai hay mà nhớ ngó
Gió rộng thổi ,đón đưa mời gọi
Cuốn mình vào …muôn ảo ảnh chưa vơi
Em biết rằng chỉ có khi thôi
Rồi thu qua, đông tàn xuân lại nở
Thấp thoáng nụ cười vành môi rạng rỡ
Dẫu chỉ là mặt nạ của em thôi …
Có đôi khi và chỉ có đôi khi….
Lathu-05.01.2009
-
Thì ra !!!
Thì ra lá đã xa đồng nội
Hoa đã vàng lên một cung đường
Gió khẽ khàng reo chừ ấm áp
Xuấn đến kia rồi hoa cỏ tươi
Thì ra ta đứng giữa trời đất
Khao khát mùa xuân-mùa hiến dâng
Và xuân văng vẳng như mời gọi
Sưởi ấm dùm ta những đêm trăng
Một đóa mai vàng cứ mơn man
Xòe bung cánh mỏng..óng lụa làng
Ta ngước mắt nhìn lên đồi thấp
Khép lại muộn màng ..những dư âm ?
02.01.2009
-
Nhớ Phan Rí !!!
Phan Rí bây chừ hoa xương rồng còn bọc ngoài sân
Cát mênh mông trắng rậm rì làng bãi ?
Sông Lũy phố chợ xôn xao ngày giáp Tết
Chuyến xe nào nêm chặt mắt người quen
Nhớ cây me già ngằn ngặt trái mùa dâng
Chị hối hả sên quà màu mứt chin
Má đỏ au , lũ em chơi rất nghịch
Nhón quả me chua ..chị cất mãi để dành
Nhớ bánh chưng xanh , giò cốm quê mình
Vuông bánh tổ tự tay người chăm bẳm
Ông nằm lại nơi vùng đồi cát trắng
Mẹ quày quả trở về ..khi lũ ngựa cuồng chân (*)
Phan Rí nằm trong một nỗi nhớ lâng lâng
Giọng kể ngày xưa tuổi thơ nơi quê Ngoại
Cũng chuyến xe nào chiều giáp tết
Mẹ đưa con về thăm lại ..mái tranh quê
Lần đầu tiên nhìn cây mận đung đưa
Tròn xoe mắt lũ bò nhai gặm lại
Chị rủ em mình cùng đi xúc hến
Tỉ mĩ ngồi xỏ từng chiếc vỏ đeo
Lần đầu tiên biết rang chảo hột dưa
Mới hiểu ra có loài dưa cho hạt
Chỉ quê mình đất nghèo , gió mặn chát
Mới trồng loại dưa lấy hạt để người dùng
Anh nhắc làm chi kỷ niệm để rưng rưng
Bao năm rồi không về qua nơi ấy
Những chuyến xe ngang bỏ lại cái vùng nắng cháy
Bỏ lại ngôi nhà bên trường học ngày xưa…
Chiều cuối năm lất phất hạt mưa
Đọc bài thơ bồi hồi …quê Phan Rí
Chợ Sông Cầu , Sông Nam lộng gió
Hòa Đa muộn màng váng vất bóng người đi
Sài Gòn cuối năm tất bật như ri.
Em cuộn mình theo dòng dời mãi miết
Những âm ba của từng cơn gió rét
Đôi khi quật mình chới với một niềm tin
Nhưng có một khoảnh khắc vẫn in
Ký ức là bài thơ bồi hồi trong trí
Đã bao lần xe trôi ngang Phan Rí
Chưa một lần dừng lại ..bởi vì đâu ?
Có lẽ kỷ niệm ngày xưa Mẹ quá đau
Nên không muốn con về thăm nơi ấy
Mỗi lần đi qua..Mẹ chỉ cho con thấy
Căn nhà ba gian ..to nhất của Ông mình
Tháng năm trôi, rêu phủ , gió lặng thinh
Một mùa xuân ngấp nghé ngoài ô cửa
Bài thơ nhớ quê ..bật lên từng câu chữ
Đưa con về ..với kỷ niệm ngày xưa
Phan Rí quê mình xuân đến ...đã hay chưa ?
02/01/2009 - Lathu
-
Tự tình xuân
Em viết cho anh bài thơ mùa xuân
Con chim cất cao giọng ca lảnh lót
Gió ru mình mang theo hương dịu ngọt
Chở mùa xuân ,nắng ấm đến cho đời
Em khoác áo màu hoa cỏ non tươi
Chào nắng ban mai , nụ đời vừa hé nhụy
Tháng giêng thả lời yêu song hành qua phố
Nắng dát vàng lối nhỏ rải chân đi
Mùa xuân đang bước đến bên em thầm thì
Chuyền từ những nhành non , reo hờn, reo dỗi
Trời cao xanh tơ , mây la đà quá đỗi
Che mái đầu em ..nhành non ngại gió dông
Xin làm người hứng lấy giọt tình đong
Cầu mùa xuân mở lòng như trẩy hội
Quyến rũ nhân gian đắm mình réo gọi
Tự khúc xuân về tê ngọt ..buổi chiều đông.
31.12.2008- Lathu
-
Viết cho mùa xuân
Mùa xuân
Mùa của đất trời
Giao hòa
Thánh thót
Bản đàn phiêu du
Nghe trong đất vọng
Hương nhu
Hương đồng quê
Vẫn bay trong gió chiều
Nghe chăng
Là tiếng sáo diều
Vi vu lượn thả giữa trời
Bình yên
Mẹ hiền
Nheo mắt lặng im
Dáng con về lại những ngày yêu xưa
Mùa xuân khẽ bước qua chưa ?
Mà sao
Nghe lộng tiếng ru đất trời
Con đang đứng giữa
Bồi hồi
Nắng cheo leo vẫn rạng ngời
Niềm tin
Ráng vàng
Sắc lá như in
Vệt mây phiêu lãng trắng quên đường về
Gió mai thổi mái tóc thề
Cắt đi
Gột hết
Hương nguyền xưa trao…
Giá mà
Mà chỉ nôn nao…
Như giờ
Như giờ …
Thôi đã xa xôi..kiếm tìm…
29.12.2008
-
Khi mỗi gương mặt là một hoa hồng
Ta muốn nhìn say mê dù quen hay lạ
Để mắt ta in bóng hình tất cả
Mỗi nụ cười thành một dấu môi hôn..
( Hoàng Phủ Ngọc Tường )
Niềm vui vẫn còn lấp lánh và hạnh phúc như những dòng sóng rì rào làm dịu đi cai lạnh đầu đông làm ta cảm thây mở lòng trước những diều lạ kỳ của đất nước .
Màu đỏ tươi của lá cờ tung bay , làm ta quên đi bao phiền muộn bao cuộc sống quẩn quanh , những khó khăn vây hãm …Có lẽ chiến thắng này đã đưa người Viêt nam cảm nhận rõ hơn cái lung linh , cái rộn rã của một bài hát quốc ca ..rộn vui giữa lòng thành phố ..
Sáng nay Sai Gòn chớm lạnh , gió hây hây , mây xám khắp trời nhưng mở mắt ra vẫn là nụ cười vẫn là câu chào “ Ôi Viêt nam thắng rồi “ những người phụ nữ chỉ quẩn quanh với mớ rau , mớ cá, với buổi chợ phải tính toán hàng ngày thắt lưng buộc bụng ..giờ lại mở miệng “vui qua chị nhỉ “ . Niềm vui được nhân lên khi chia sẻ cùng chồng, con, người yêu ,bạn bè và dường như họ cảm thấy mọi thứ trở nên nhỏ bé .
Nhà thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường đã rất đúng khi thốt lên bốn câu thơ trên , để mến yêu đất nước, con người , tổ quốc ..như bài ca vang lên từ những khó nhọc với tin tưởng cho một ngày mai ..
Khi đất nước ta là một hoa hồng
Ta dám thách với muôn lần bão táp
Đất vẫn nở đoá hồng bất diệt
Bởi thân ta làm lá chắn Thành Đồng
Đất nước đang nở hoa , những vòng hoa của những trái tim cả một thế hệ , tự hào, và cùng cất chung một tiếng nói Việt Nam ..chưa có bao giờ những tình cảm yêu mềm khỏa lấp để cho niềm vui thế vỡ òa ..hạnh phúc là biết đấu tranh, biết biến niềm tin thành sức mạnh . Xin cám ơn trái bóng đã lăn đã để lại những khúc ca bi hùng trong hàng triệu khan giả để lịch sử hôm nay ghi lại một trang vàng ..
Ôi Việt Nam dòng máu mấy nghìn năm
Trang sử hào hùng màu cờ bất diệt
Những con người đã trải mình cùng viết
Câu chuyện hoang đường –có thật một Viêt Nam
Như sáng nay lịch sử vừa sang trang
Mùa xuân đang trở mình hối hả
Đám lá bừng lên sau những ngày đông giá
Con chim chuyền cành ríu rít bản tình ca
Khi quả bóng tròn lăn giữa bạn và ta
Những phút giậy qua nhắc về một ký ức
Niềm tin sắt son, lòng người rất thực
Nối một vòng tay khắp mọi nhà
Sao nghe đất trời trong trẻo tinh khôi
Giọt nắng chửa rơi , vẫn làm người ấp áp
Anh có nghe điều gì trong gió thoảng
Sau những nhọc nhằn , dường như đất nở hoa
Mùa xuân đang về, măt đất rạo rực trong ta
Mắt mẹ già, em thơ chừ lóng lánh
Em nắm tay anh giữa nghìn sao nhấp nhánh
Khẽ gật đầu …xóa hết chuyện buồn qua
Nụ cười trở về và lồng ngực thánh thót ca
Đất trời mênh mông ..thêm yêu nhiều cuộc sống
Hoa và người sẽ đùa vui gió lộng
Và cuộc đời thôi từ giã MÙA ĐÔNG.
29.12.2008
-
Chuyện cổ tích
Chúc mừng Vietnam đã đặt cả hai tay vào chiếc cúp .....
Bốn mươi chin năm một câu cổ tích
Quả bóng lăn hướng triệu triệu trái tim
Giây phút vỡ òa cú đội bóng tung sân
Tim ngừng đập mắt không tin sự thật
Trái bóng vẫn nhảy điệu tango giục giã
Sao mến yêu sắc trắng của quê nhà
Giữa rừng hoa thiết tha màu cở tổ quốc
Đẹp rất nhiều hơn vạn những lời ca
Ngôn từ không thể nói hết ra
Lâng lâng niềm tự hào dân tộc
Quả bóng nối muôn nghìn cuộc sống
Để mỗi mặt người là một đóa môi hôn
Triệu cánh hồng đang ngát tỏa hương
Điều kỳ tích làm nên lịch sử !
Trái tim đập bồi hồi vì những điều không cũ
Mới hiểu rằng ..còn đó một quê hương.
28.12.2008
-
Rồi có một ngày !!!
Rồi có một ngày mùa đông lạnh cuốn đi cùng cái rét
Ấp áp giọt xuân trở về màu biêng biếc
Để que diêm bùng cháy xua cái lạnh mùa đông
Và nỗi buồn phóng túng trốn vào những đám rong
Để ngỡ ngàng ..hiểu mùa đang về thay lá
Những sắc màu lại ánh lên rộn rã
Vừng mặt trời lại sáng lóa trong ta
Nỗi buồn cất giữ bao tháng ngày qua
Như dấu chân nhẹ gót hài rối dấu kín …
Em mở cánh cửa đón chào một mùa nguyên vẹn
Dẫu tàn tro còn khơi ..tháng năm dài
Những ngày hôm qua ..để lại xót xa
Giọt lệ vẫn còn cay ..rớt trên miền quá khứ
Nhưng có một ngày nắng mỏng manh
Chim rộn rã hát ngàn lời trong lá
Hương mùa xuân dang tay ôm tất cả
Nắng ngọt ngào ôm ấp dáng em đi
Có một ngày ngạc nhiên ..khi thấy phải thay đi
Những rắm rối , chông chênh và trôi nổi
Để cánh diều mãi xanh trên vùng ký ức
Mở một chân trời …nơi thắp một mùa xuân.
Em hiền lành đặt trái tim bao dung
Thêm một lần và sẽ là mãi mãi ….
Nghe những rộn vui khắp trời đông tái
Cho nụ hoa đời …chạm cánh cửa yêu thương .
28.12.2008
-
Giấc mơ !!!
Cuối con đường
Hàng cây cơm nguội rũ lá
Mùa đông đi qua
Đánh thức một giấc mơ
Ngai ngái cỏ non
Mơn man mùa xuân trẩy hội
Tôi đi giữa cơn mơ
Bồng bềnh nắng hôi hổi
Vẫn cơn mơ
Giữa giọt đời rắm rối
Giấc mơ nồng nàn vẫy gọi
Rối rít như chú chìa vôi
Thiên đường ở xa xôi
Nơi đây trần gian đang đón đợi
Hoa lá khai sinh điều muốn nói
Xa tít chân trời
Rực ..ảo ảnh cánh đồng hoa
Gió là đà
Chạm nhẹ tâm hồn ta
Dịu dàng quá
Dịu dàng không hiểu nỗi….
28.12.2008
-
Đôi bờ
Lửng lờ vạt nắng trưa thưa thớt
Rớt xuống dòng nước đỏ bụi phù sa
Đôi bờ chia cắt nước chảy qua
Sóng vỗ nhẹ ru bài ca đan áo
Mây chạm khẽ nỗi hờn núi lỡ
Cứ bềnh bồng một khúc tình ca
Con thuyền nhỏ chòng chành trôi xa
Nối đôi bờ giữa mùa sóng vỗ
Gần lắm lắm ..hay xa vạn dặm
Đôi bờ miền ảo ảnh đi qua
Ta chạm khẽ sợi khói mùa xa
Vướng víu bàn chân,nồng mùi rạ
Em nói anh nghe thoáng điều gì rất lạ
Chái nhà ai rơm rạ đốt cho vừa ?
Sẽ chỉ là khoảng cách trong mơ
Đôi bờ lô xô ..thuyền dập dềnh xuôi ngõ
Nắng hồng quá rám em màu nâu đỏ
Ai bắc cầu cho bờ chỉ tày gang ?
Em con thuyền rồi sẽ băng ngang
Giữ hộ em chút nắng hồng trên má
Để được ca được quên đi tất cả
Những bất ngờ …như vừa mới hôm qua.
28.12.2008
-
Không đề !!!
Tôi tìm chổ trọ cho tôi
Giọt mưa về giữa mồ côi cuối trời
Lòng như nguồn nước tả tơi
Đất trời mưa trút rơi rơi giọt sầu
Nếu anh hiểu được nông sâu
Giữ dùm chút mộng ban đầu cho nhau..
Giữ dùm lời hứa đã trao
Mùa đông rồi sẽ môt màu phôi pha.
27.12..2008
-
Mưa đêmRồi mưa sẽ đi theo gió
Đến miền xa lắm ai hay
Đêm nay nghe mưa thật nhẹ
Ấm lòng quên những đắng cay!
HN mưa đêm 26/12/2008 (ThăngLong).
Mưa đang bay qua em đó
Làm thành giai điệu lay lay
Đêm nay mưa rơi rơi nhẹ
Làm lòng tỉnh cả khi say
Dường như lời ai theo gió
Khe khẽ thì thầm bên tai
Dường như thinh không lặng lẽ
Buông chùng một phím tơ đây
Em gửi theo cơn mưa nhỏ
Tháng mười hai đẫm giọt bay
Vụt ngang qua đời anh đó
Vô tình vướng víu có hay ?
Lt-đêm 26.12.2008
-
Đêm cuối nămHẹn nhau biết có muộn màng
Ô hay, không đợi mà càng nhớ thêm..
....
Cuối năm thức trọn một đêm
Giật mình ướt đẫm ngoài thềm... mưa rơi!
Đêm 25/12/2008 (ThăngLong)
Cuối trời
bảng lảng lá rơi
Sáo sang sông chẳng biết nơi đâu về
Ngóng người ,
phương ấy ,
tàn mê
Người đi
ướt một câu thề ..chưa khô
Mỏi mòn
tháng đợi
năm chờ
Nên con sáo phải
sổ lồng nó bay
Có ai hát khúc nhạc say
Dặt dìu đưa sáo còn quay trở về
Bến xưa
lỗi một câu thề
Đò xưa
thôi đã
đi về
có nơi …..
Trời chiều
phủ bóng đơn côi
Chùng nơi bến đợi
nước xuôi lửng lờ
Tím màu biêc biếc câu thơ
Mộng chưa đủ mộng
Trăng tàn chếch chênh.
Nhớ anh ..đêm lại tàn đêm
Hình như phương Bắc …mùa tê tái thầm. ?
LT-26.12.2008
-
Mùa qua !!!
Rồi một mùa đã đi qua đi qua
Đêm cái lạnh buốt da Người nơi ấy
Ta nơi này vẩn vơ trên trang giấy
Câu thơ không còn đọng lại trong ta
Những vui buồn như con nước rồi xa
Cuộc sống là thế cứ muôn chiều thay lá
Những băng giá phủ một bờ vách đá
Mới hay cần lắm những ngọn gió đi hoang
Rùng mình giữa những lo toan
Những trăn trở ..đời quá ư hạn hẹp
Bài ca Noel đã cất vào ký ức
Ta thả trôi định mệnh tháng năm chờ
Giấc mơ xưa giờ ..khép lại hững hờ
Giáng Sinh trôi qua cất hộ bao điều ước
Đêm Noel năm này ..thả lên trời lời năm trước…
Ngước mắt nhìn tiễn biệt một mùa xa
Trăng chênh chếch nhìn ta
Gió hồng hoang lộng thổi
Tháng mười hai vẫn còn nhiều nông nỗi …
Giọt mưa cuối mùa ..rơi vụng vỡ …mùa qua.
26.12.2008 -LT
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Sài Gòn Lạnh !!!
Sáng nay đài báo lạnh
Sài Gòn lại mùa đông
Em choàng thêm tấm áo
Chợt nghĩ ..anh lạnh không ?
Sáng nay Hà Nôi đông
Sài Gòn nghe lạnh lắm
Dường như cơn gió bấc
Chở cái lạnh vào trong
Em nghe trời mênh mông
thấm vào hồn thật nhẹ
Ở hai đầu xa thế
Làm sao gửi nắng trong ?
Em qua bao phố đông
Qua ngọn đèn xanh đỏ
Để nghe từng ngọn gió
Quất vào lòng ..ai hong ?
Ngã tư ..ngã ba sông
Em dợm mình muốn bước
Phân vân lòng tự hỏi
Chỉ ngại ..thông thốc lòng ?
Thương cây bàng lạnh cóng
Bần bật gió run cành
Cuối mùa – sài Gòn lạnh
Từng chiếc lá ..lìa bay
Em nhặt lá trên tay
Ép vào trong trang sách
Quấn thêm khăn trốn lạnh
Lại nhớ người lắt lay…
10.01.2009