-
Số bài viết
416 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
5
Bài viết được đăng bởi 101#
-
-
Cuộc đời may rủi
Cuộc sống này đầy sôi động,
Khao khát quá, ta làm chủ ta
Hy vọng quá, một ngày kia,
Ta - Chủ nhân của cuộc sống ta
Đường đời ấy, ta đã lăn lộn bằng ý chí, bằng nghị lực, bằng thể xác, tinh thần ta.
Ta đã đầu tư thời gian, sức khoẻ, tuổi thanh xuân.
Hơn thế, ta đã đi tìm may mắn mãi,
Để một ngày kia, ta hài lòng trong cơ hội được trang trải những nợ nần, ân nghĩa,
Trang trải cả từng hơi thở mà ta đã vay của tự nhiên đời suốt từ khi mở mắt lần đầu, cho đến lúc xuôi tay vĩnh viễn trong không gian dương thế.
Chẳng phải thế ư? Khi ngày hôm nay, ta không trả được một ân nghĩa,
Ngày mai ta sẽ phải xếp chồng lên đó một ân nghĩa khác, và đành nợ đấy, nếu như may mắn còn chưa mỉm cười ưng thuận hiến dâng ta
Ý nghĩ ấy đã hướng ta đi tìm sự may rủi, như là đi tìm một công cụ, để giải thoát tâm hồn ta khỏi những ràng buộc đời.
Ta sẽ vẫn còn lẽo đẽo và tội lỗi đeo đẳng nợ, cho đến khi nào cái Rủi vẫn còn nhơn nhơn và lẽo đẽo đeo đẳng ta.
Cuộc đời ta sẽ càng ngày càng chìm sâu vào vũng lầy tăm tối , lạnh lẽo
Khốn nạn thay, đầm lầy ấy đã cướp đi biết bao công sức, nghị lực của ta
Giữa dung dịch bùn tội lỗi nhơ nhớp,
Ta gắng sức nhấc chân phải lên.
Cay đắng chưa,
Chân trái ta lại chìm xuống,
Sâu hơn
Xung quanh ta, những bóng đen vô tình, lạnh lẽo, thản nhiên, hời hợt, độc ác, ngó nghiêng xuống ta, rồi ha hả buông những tràng cười gió …
Chỉ một mình ta âm thầm nhỏ từng giọt, từng giọt bình tĩnh cuối cùng, lần mò tìm kiếm một cơ may …
Chẳng thấy gì hết sao,
Có lẽ chỉ còn lại một may mắn nhỏ nhoi,
Ta được thấy chút ánh sáng sao xưa kia, lộng lẫy huy hoàng với mơ ước, với kỷ niệm khát khao thời thơ ấu.
Chỉ chút ít may mắn đó thôi, ta đã hạnh phúc,
Đã xúc động và can đảm hơn bao nhiêu để tiếp tục lần mò trong giả định,
Vu vơ, hoang vu …
…Ta lại gắng sức nhấc chân trái lên, cho dù lần này không những chân phải,
Mà cả thân ta, lại càng chìm sâu xuống trong tội lỗi, giày vò, ân hận …
Dù sao, ta vẫn còn tiếp tục,
Sẽ vẫn còn tiếp tục trên con đường bùn nhão nhoét không đáy ấy, cho đến khi nào chân ta dẫm chộp được cơ may …
Ta sẽ níu chặt lấy chút ít khô ráo ấy để vùng thoát khỏi đầm lầy ghê gớm.
A ha! Ta được giải thoát!
Tâm hồn ta, tinh thần ta được giải thoát!
Ta đã gặp May trong cuộc cờ May - Rủi!
A ha!
Thiên đường bình yên, ta nằm ngơ ngác trên đồng cỏ hoa,
Không tin rằng, không phải là ta
Đang ngác ngơ trong một giấc mơ vàng.
Vỡ lẽ ra, ta mới hiểu vận may là thế đấy!
Phải chăng, vận may - nghĩa là được tỉnh dậy trong thiên đường mơ, để nhớ lại một giấc mơ địa ngục, ta vừa trải qua
Với những chơi vơi trong đầm lầy tuyệt vọng ?
Hài lòng, khoan khoái ta nằm nghỉ ngơi trong hương cỏ, hoa đồng, rồi nhoài mình xuống bờ biển xanh, da vàng ươm, trái tim đỏ thắm, mắt mơ màng dự tính một tương lai.
Tai ta đón nghe từng lời nhạc mây, gió đưa về nhắc nhủ những hình bóng âm u của con nợ Ân nghĩa – Tình đời.
Ta vùng dậy, buông thả chân, chạy hân hoan trên bờ cát trắng
Không khí mát rượi và êm ái, nâng hồn ta cưỡi lên từng cơn sóng vỗ
Bao dồn nén giờ đây khấp khởi bay ra, tung ra, ồ ra, vỗ cánh xôn xao theo từng nhịp đập biển.
Ta sẽ xây từng ngôi nhà mơ bằng cát,
Đếm từng viên cát trắng lóng lánh, tinh khiết, nõn nà, thanh mảnh, như từng Ân nghĩa, cuộc đời ta đang nợ,
Biển ơi!
Ta đi trên đường May - Rủi.
Ôi con đường tưởng ngắn mà quanh co, trải dài trên hoang mạc xa vắng cô đơn.
Ta đi tìm May và cố chạy thoát khỏi Rủi. Nhưng Rủi ro đuổi nhanh mà May thì trốn kỹ.
Lúc nào Cái Rủi cũng bắt kịp ta, còn Nàng May thì ta tìm hòai không thấy,
Biết không May
Hôm nay, một Ân nghĩa mới tinh khôi, một cuộc đuổi bắt từ đầu, lại được bắt đầu.
Hôm nay, hay Ngày mai, như Hôm qua, hay Hôm kia, vẫn tiếp tục Cuộc truy tìm và chạy trốn
Của May,
Của Rủi,
Của Ta !...
Phạm Ngọc Hùng
-
Bướm múa
Thấp thoáng vườn hồng cánh bướm bay
Im im cành lá nghiêng nghiêng say
Nụ cười chúm chím che mơ gió
Hoa thẹn long lanh mở ước mây
Ta ngỡ hồn quay cùng bướm múa
Hòa vào sóng nhạc bước ngây ngây
Âm thanh vũ điệu tango bướm
Man mác tình ta những lắt lay…
Phạm Ngọc Hùng
-
Tâm bệnh
Thôi thì đóng cửa, bỏ vui
Goodbye mắt tít, nghỉ chơi với cười
Dở hơi uống phải lệ người
Thành mang tâm bệnh suốt đời khổ thân
Y học cũng bó tay…chân
Bởi cô bác sỹ thập phần nặng hơn
Hỏi han, cô cứ dỗi hờn:
“Sao anh nỡ để cho hồn em…lo!”
Phạm Ngọc Hùng
-
Gá nghia xỏ lòng
Có thể khâu ư, nghĩa vợ chồng
Nóng mày, bỏng mặt có mà trông
Sang sông đò vượt từng con sóng
Xuống dốc rơm phơi những cánh đồng
Một lúc bên nhau còn chủng chẳng
Cả đời đi lại chắc nồng nồng
Ngày xưa, trước lúc vào hôn ước
Cứ tưởng hoa nào cũng thích ong
Cứ tưởng hoa nào cũng thích ong
Vừa hồng trăng mật đã xanh bòng
Chân trời tim tím còn chưa thấy
Cái đỏ hon hon sớm phải bồng
Quyết kết thành đôi, yêu lấy được
Nỡ giằng ra lẻ, ghét cho không
Hỡi ai đang đắm trong tình thắm
Đã đủ kim chưa, để xỏ lòng
Phạm Ngọc Hùng
-
Cõi mới
Từ giờ neo lại chỗ này nghe
Có cảnh có ngâu tò tí te
Thắm đỏ mào gà siêu tiếng gáy
Xanh rờn cỏ gấu ngậy bờ khe
Khổ đau nhân thế vo thành bé
Khoái lạc ái tình dụi mắt… de
Thanh thản như trời yên cõi mới
Ai buồn cứ khóc, cấm ho he!
(Một ngày viếng bạn)
Phạm Ngọc Hùng
-
Người yêu
Người yêu đã bước vào lòng
Anh ra đón đấy nhưng không làm gì
Người yêu nhắm mắt, khép mi
Đôi môi lá thắm thầm thì tiếng xuân
Gió trời quanh quẩn xa gần
Đất vườn thoang thoảng hương tần dập hoa
Làn mây trắng bổng lời ca
Khói sương lam loãng lại lòa nhòa tim
Người yêu đứng chịu im lìm
Một bên anh vẫn còn tìm một bên
Bên là nghĩa cả hoa sen
Bên là tình biếc xanh lên tuổi này
Chiều tà xuống đã đầy tay
Gió dìu nước mắt thơ ngây về nhà
Người yêu hụt hẫng bước hoa
Có nghe nắng dạ vỡ òa sau lưng
Nắng vàng, nắng đỏ bay tung
Nắng dầy, nắng mỏng, ngập ngừng nắng thưa
Người yêu thấy nắng đẹp chưa
Còn trời thì đổ mưa thừa lòng anh
Phạm Ngọc Hùng
-
Nụ
Nắng thế còn thiêu thiếu
Mưa mãi chưa thành hoa
Ngày ngày kết tinh diệu
Để để dành suốt a
Thôi không cùng xanh nữa
Ương trên cành hường hường
Gió mùa xuân thôi thổi
Hở bàng hoàng ra hương
Phạm Ngọc Hùng
-
Góc tâm hồn
Chiều thứ bảy mở cửa dòm vào
Góc tâm hồn lặng lẽ bởi vì sao
Có nắng gió cũng ra chào ta chứ
Nụ xinh xinh nhung nhớ nở ra nào
Trong tâm hồn, ta tìm bới xáo tung
Lục lọi kỹ từng li vuông kỷ niệm
Thời thơ ấu có vòng tay âu yếm
Mối tình đầu xao xuyến ngất ngây
Những ngày xưa nghèn nghẹn tràn đầy
Ta loạng choạng cùng ai trên lối nhỏ
Để tận bây giờ trong tâm hồn vẫn có
Một lời van khe khẽ của cô đơn
Phạm Ngọc Hùng
-
Di chúc
Tôi đi tìm và chưa tìm thấy được
Em và em, hiền dịu dịu hiền
Đây những bước chân về bóng lẻ
Chiều cô đơn là chiều thần tiên
Hay là sóng đang dồn trên biển
Không và không còn gặp em rồi
Nhưng có lẽ tôi bằng lòng nằm xuống
Trời đã cho duyên phước được làm người
Ngẩng đầu lên, tôi viết dòng di chúc
Em thân yêu, đừng trách tôi nhiều
Tôi đã sống để đạt điều mơ ước
Tôi chết đi để sung sướng rằng yêu
Tôi đi tìm, dù chưa tìm thấy được
Sống dại khờ mà chết cũng dại luôn
Nhưng tôi biết em bằng lòng tha thứ
Đôi môi buồn còn thiếu một lần hôn
Phạm Ngọc Hùng
-
Thiên thần cô đơn
Tủi thân những sáng sương mai
Ôm cành cỏ đã héo dài tha hương
Chạnh lòng nhớ những bước đường
Hương lan thơm ngát bốn phương mỹ miều
Mê say tia nắng bao nhiêu
Cài vào suối tóc bấy nhiêu ngày tàn
Hỡi em vời vợi xa gần
Trong đêm tôi thấy thiên thần cô đơn
Ngọt ngào- im ắng - chập chờn
Hoa thôi nức nở, hoàng hôn buông màn
Thân tôi dâng hiến trăng tàn
Tình em lơ lửng vô vàn kiếp sau
Tóc thề xanh ngắt vì đâu
Cho người ngợp mắt sắc mầu thiên thu
Một ngày choáng váng phù du
Một ngày tỉnh, đã lù lù trăm năm
Phạm Ngọc Hùng
-
Hoa reo
Hoa lòng anh đang reo
Giữa cuộc đời đẹp đẽ
Lời tỏ tình đang treo
Thắm khung trời nhân thế
Nhận cho anh, em nhé
Màu hoa đỏ không phai
Lần đầu tiên trong đời
Hoa tình yêu vẫy gọi
Phạm Ngọc Hùng
-
Cuộc đời chi
Cuộc đời thế mà thật thà thế
Bụi màu vàng, tóc lại màu đen
Đứng đằng sau chỉ thấy đầu đằng trước
Mây ngang trời mang đầy nước nhỏ nhen
Bụi thành đen, tóc lại hóa vàng
Thân về trước nên đầu phải thế
Mưa còn ướt nắng đã hồng quá thể
Mợ đời này mơ ước cậu đời kia
Phạm Ngọc Hùng
-
Cỗ quê
Về thăm bạn gái cả đời mê
Chào họ hàng xong dính cỗ quê
Lợn khóc, gà bay, ăng ẳng chó
Giềng phay, lạt bó, bập bùng quê
Chưa chai chưa phải trai thành phố
Còn sáo còn là xáo nhà quê
Gạt đũa, đứng lên chừng thiếu thiếu
Thế mà thừa gói, phải mang về
Phạm Ngọc Hùng
-
Hôm ấy
Chiều nay người nhớ về hôm ấy
Mắt tan hoang toàn nắng thủy tinh
Thủy tinh vỡ nát thành muôn mảnh
Từng mảnh găm đau một bóng hình
Hôm ấy trong đời nắng thật to
Hoa xanh, cỏ trắng, gió như bò
Hai tai chẳng rõ người đang nói
Bốn mắt trông đâu tối thẫm mò
Hôm ấy trên đời chẳng đáng đâu
Chỉ như ngấn nước quệt khô mầu
Chỉ như cú ngã sưng da mũi
Tim tủi bong gân đập thuốc sầu
Hôm ấy mong manh ngỡ bỏ đời
Cầm kỳ thi họa tuột tay chơi
Mỹ nhân chân thiện ưa toàn bích
Thân lập thân hề, khó bén hơi
Dù tình tan nát từ hôm ấy
Tình lạ lùng chưa, lại luyến chờ
Chờ trời kết những vòng hoa nắng
Phạt thói quen xinh, thích hững hờ
Phạm Ngọc Hùng
-
Hội nắng cao
Qua một đêm trái tim tan nát
Tia nắng vàng soi cặp mắt nhầu
Nắng ơi sao nắng không râm mát
Để mặt duyên nàng cứ phải chau
Trầu cau không đắt như người tưởng
Đáng kể chăng là nghĩa trọng nhau
Răng long đầu bạc do trời thưởng
Cô độc hồn đơn khiến đất sầu
Nắng buồn nắng hận thì cao hả
Người hạ chùng thương thấp quá thôi
Bao người con gái đêm qua đã
Lựa bạn trao thân dấn bước đời
Nắng còn trên ấy cùng ai đới
Xanh hết trời luôn chẳng gió nào
Nắng mời người mới lên mây với
Vào hội chung tình, hội nắng cao
Phạm Ngọc Hùng
-
Đường thi
Những đoạn đường đi tưởng mất công
Là đường yêu dưới lá gai hồng
Đường đời ngờ nghệch khều chân dại
Đường người gỡ mãi tóc đêm đông
Đường xanh gió lốc da mòn nõn
Đường đỏ mưa dầm rỉ sắt son
Cầm tay nhẹ lắm con đường láng
Chọn đường mòn ư, để ngủ ngon
Em biết đường không, biết mất công
Đường thi có phải dải cầu vồng
Hay là như thỏ trên đường cỏ
Vạch một đường hươu, vạch một vòng
Đường của anh và đường của em
Đường chúng ta đi, ngọt suốt đêm
Cầm tay nặng quá, con đường nghĩa
Đành thả bình minh xuống bậc thềm
Phạm Ngọc Hùng
-
Ảnh tường
Vườn hồng hoa đã hở hương
Mà con bướm trắng lại đương trên đường
Đời hoa chỉ một lần hường
Còn đôi cánh bướm khó lường tơ vương
Nhà bên liều đánh tiếng thương
Hồng hoa chung thủy vẫn ương trên …tường
Thì ra là bức ảnh tường!
Quái! Sao cứ thấy bên giường mùi hương
Phạm Ngọc Hùng
-
Bức hình
Bức hình như cứa vào tim tôi
Có phải em đây, thắm một thời
Là lúc tôi vừa trăng sáng tuổi
Hay hồi em mới sáng trăng thôi
Bạn bè hay chế, ghép thành đôi
Em chẳng thích đâu, má đỏ hoài
Nhưng mãi rồi mưa dầm thấm đất
Một lần bất chợt, mắt rung đôi
Bức hình xuôi gió, lạc tay rồi
Lời bạn còn theo, trêu mãi thôi
Em thẹn nhưng giờ không đỏ má
Mà buồn, tiếng khóc đọng bờ môi
Xót xa hình phủ làn sương khói
Níu lại thời gian cứ tuột trôi
Tuổi trẻ sao đành không trở lại
Bức hình chỉ giữ được mơ thôi
Hình ơi, em ở trong tôi mãi
Trên suốt đường đời, phố lẫn quê
Ấm áp tim tôi ngày tuyết tái
Ngọt ngào giấc mộng buổi sầu ê
Em mê ánh mắt vụng về
Tôi thì say dáng tóc thề duyên hương
Phạm Ngọc Hùng
-
Hai nửa đời anh
Anh rất cần em trong lúc này
Và còn bao lúc ở đời nay
Một nửa đời anh bên em đó
Một nửa đời anh mơ mộng bay
Có xao xuyến rung lên vì đẹp
Mộng trăng vàng ai vẽ nên tranh
Em yêu anh thế là em hiểu
Trái đất mình, hai nửa chạy quanh
Tới ban ngày phơi bày cuộc sống
Lúc nửa đêm, con quỷ rình mồi
Anh mạo hiểm sống đời hai nửa
Yêu như xin, lại như tặng cho người
Ước trao em trọn vẹn cuộc đời
Nồng nàn tình thắm đẹp như người
Nhưng hai nửa ấy, anh co mãi
Ráp lại bao nhiêu vẫn rã rời
Một nửa đời anh, em có biết
Lẳng lặng xoay quanh một mặt trời
Một nửa thì từng cơn sấp ngửa
Như đất chiều nay sắp lật rồi
Phạm Ngọc Hùng
-
Này cô bé!
Vay ảo tình yêu ẩn ngọc ngời
Tôi cầm mộng đẹp cắm bao nơi
Đẫm mùi thu quá nên đành lượn
Mặc gió hè khô thổi bạc lời
Này, cô bé xinh tươi mắt môi
Hỏi bé làm sao hết buồn rồi
Nỗi nhớ lâu lâu về chưa nhỉ
Lơ ngơ còn tím, mặn chân trời
Này cô bé, còn yêu nữa không
Hay cũng như tôi, nén chặt lòng
Lá thắm ép vào thu ảo vọng
Tình hờ ủ tới mộng mùa đông
Giờ đây khôn dại không quan trọng
Bé lớn thêm nhiều, trải bão giông
Vui buồn đã chọn nơi tình bạn
Để ý gì ai nhạt rượu hồng
Đọc sáo thơ tình còn muốn khóc
Nghe mòn ngon ngọt có bùi tai
Thẫn thờ đếm hạt chiều xuân sót
Mắt lại hoang vu, lại thở dài
Nếu đến nhà tôi, cô bé ơi
Buồn thương chật chội, cũng quen rồi
Thì tình, cứ xếp hình tam giác
Mà nhận cô đơn, đỉnh nhọn người
Phạm Ngọc Hùng
-
Mắt nai tóc dài
Anh yêu em mãi mắt nai
Tóc bay quệt gió ướt dài em ơi
Yêu hoa hồng trắng duyên trời
Non xanh nước biếc bời bời cánh chim
Đường vàng nắng đẹp bừng tim
Biết còn hạnh phúc còn tìm bâng khuâng
Anh yêu em mãi sầu dâng
Trắng trong ngọc đá chẳng màng phôi phai
Mắt nai ngây ngất tình ai
Đồng quê hùa với tóc dài sang ngang
Xuân tàn năm mới dịu dàng
Dâng lên hồng trắng vầng trăng bồi hồi
Tóc dài mắt ngọc ngời ngời
Tay em hai ngả cho đời hoang mang
Còn ai nắng đẹp nắng vàng
Người yêu âu yếm ngỡ ngàng thân lan
Còn ai hương phấn đường trần
Người yêu hy vọng gió ngàn, còn ai
Phạm Ngọc Hùng
-
Thì thầm với rượu
Cốc rượu chứa đầy tuổi trẻ
Trong trong trong ánh trăng xuân
Ta uống kiệt cùng mới mẻ
Yêu nhau, sao lại ngại ngần
Về đây, về đây thanh tân
Vui cùng vui tung tăng nhé
Buồn ngồi cùng buồn nhỏ nhẻ
Ngọt ngào hương quý tình thân
Vang vang vô tận tiếng ngân
Tội gì đi đâu xa thế
Nơi đây, tình nào sứt mẻ
Ta sẻ cho đầy mùa xuân
Nụ cười có bao giờ chán
Thì cười như vốn mê say
Bóng tối không ngờ đơn giản
Biến ngay sau cái búng tay
Nỗi niềm đừng day dứt quá
Buộc vào gió dễ chơi vơi
Thà nhầm hình xanh của lá
Để được thầm thì,
thầm ơi!
Phạm ngọc Hùng
-
Hương sáng gió chiều
Rong chơi bốn bể chân trời
Bây giờ về lại, đến ngồi bên em
Vuốt xuôi mái tóc nhung mềm
Hôn lên mi mắt khát thèm yêu thương
Ôm ru từng giọt lệ sương
Nâng khuôn mặt thắm mãi hường nét xinh
Đủ rồi buồn tủi một mình,
Kiên trinh giữ tiết hư tình cô liêu
Đủ rồi dạ cháy đêm thiêu
Đủ rồi tối nhớ mù yêu đã nhiều
Từ đây hương sáng gió chiều
Từ đây ta với bao điều thưa nhau
Phạm Ngọc Hùng
-
Trăng
Mong được vô tư để bổng bay
Ém thương vào dạ dỗ tan say
Nỗi niềm thả hết quang mây gió
Em iếc lôi ra sạch mặt mày
Mơ thế nhưng mà không được thế
Ngỡ vầy lại chẳng toại như vầy
Tròn ôm lơ lửng buồn vung vãi
Khuyết trốn tìm đâu cuội khỏa khuây
Phạm Ngọc Hùng
Sao Khuya
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Vỉa hè quán gánh
Em bán tí nước chè
Bờ hè để pa tê
Tình gật gù rau sống
Ngô khoai mãi vấn đề
Anh phản bội phở xào
Mới biết mùi bánh chao
Nước lèo như nhược tiểu
Đọ cường quốc mấy sao
Núi băng trong khấu đuôi
Hằm hè đến lạnh người
Giọng ca nương bà chủ
Cũng giò bì đực ngươi
Bộ mặt ăn sáng lòe
Răng đảo chính ngo ngoe
Đêm đâm lao bánh gối
Tiếng hàng quà chẻ hoe
Huỳnh huỵch đến cầu…treo
Thả khánh kiệt bánh bèo
Nhà nghèo mơ ba dọi
Gạo cụ mãi bèo nhèo
Phạm Ngọc Hùng