Jump to content

101#

Thành viên
  • Số bài viết

    416
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    5

Bài viết được đăng bởi 101#


  1. Đêm trăng

     

    Trong đêm hoa trăng say

    Tiếng ca ngân thật đầy

    Rượu cay thời hoa đỏ

    Mơ màng suốt thân này

     

    Giăng trong đêm mưa trăng

    Có ngày ấy thu vàng

    Tha hương làm em khóc

    Nỗi buồn cũng sang ngang

     

    Ai bên em đêm nay

    Thương yêu em vơi đầy

    Ru em bờ vai ấm

    Tay tìm tay trong tay

     

    Trăng hay là gương Tâm

    In bóng ai âm thầm

    Cố nhìn vào mắt tối

    Đếm thiên hà xa xăm

     

    Phạm Ngọc Hùng


  2. Nắng

     

    Em ơi mưa nắng miệt mài

    Nắng ngời huyền bí, nắng mai má hồng

    Gió mây nhuộm nắng mênh mông

    Nắng sầu ong bướm, nắng lòng tái tê

     

    Hoa hồng nắng ngọc đam mê

    Hồn đêm man dại nặng thề nắng nhung

    Mây bay mộng nắng anh hùng

    Nắng chang chang giữa khốn cùng

     

    Không em

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  3. Thời phượng đỏ

     

    Em ở bên người có nhớ thương

    Về thời phượng đỏ thắm bên đường

    Nắng xuyên qua lá choàng lên nắng

    Tỏa nét lung linh tuổi ngọc hường

     

    Sáng rỡ tiếng cười nghe vấn vương

    Mắt ngời xao xuyến trống tan trường

    Gương hồ trong quá, soi lưu luyến

    Hoa nở thật rồi lặng lẽ hương

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  4. Nhớ em nhiều

     

    Lang thang đâu, cả buổi chiều giữa phố

    Anh tìm ai, bằng mắt quạnh hiu

    Trong quán vắng, cô bé nào nho nhỏ

    Không em ơi, vì anh nhớ em nhiều

     

    Ngày em đi, đang mùa hè vui

    Ngày em đi, trời xanh nắng gió

    Em đưa anh tấm ảnh nào, trong đó,

    Có hình em, anh càng nhớ em nhiều

     

    Thành phố này từ tinh mơ sôi động

    Cho tim anh khắc khoải sống qua ngày

    Có mắt nào vương trong ngõ nắng

    Có môi cười, có tóc em bay

     

    Anh tìm quên ngoài thành phố vài ngày

    Ngoại ô đó, đầy vơi kỷ niệm

    Khi đêm xuống, thêm một loài đom đóm

    Là sao trời nhấp nháy mãi không thôi

     

    Lang thang chiều, lang thang những đâu

    Người yêu ơi, anh nhớ em nhiều

    Bánh xe nhớ, nghiến trên đường phố nhớ

    Đi hết hè, nắng nhớ vẫn như thiêu

     

    Ở phương ấy, có lúc nào máy mắt

    Là lúc phương này, anh sao nhãng nhớ em

    Chứ chẳng phải như người ta thường mách

    Rằng là lúc có người yêu nhắc

     

    Ở phương ấy em đang làm gì, đang bận gì

    Em có tin là anh đều thấy rõ

    Hình như em cùng anh cũng trong thành phố đó

    Như một giấc mơ trong lúc nhớ em nhiều

     

    Hôm nay gặp lại em

    Gặp lại em sau những ngày nắng cháy

    Gặp lại em, anh mừng biết mấy

    Gặp lại em, vẫn còn nhớ em nhiều

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  5. Nước mắt gió

     

    Em hỏi anh, gió có chăng nước mắt?

    Anh ngậm ngùi, nước mắt gió là chi

    Thì em chỉ phía chân trời hiu hắt

    Bụi tím mờ, và gió thẫn thờ đi...

    Em ngờ rằng, gió đang khóc tình si

    Và nước mắt toàn là bụi tím

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  6. Kiếp mây

     

    Đã bao năm dài, anh mơ mộng sống

    Trọn vẹn đời thường dưới túp nhà riêng

    Tìm hơi ấm, sưởi tâm hồn lạnh cóng

    Bị mặt trời trấn lột tuổi thanh niên

     

    Anh đã đi như lãng đãng mây ngàn

    Ngơ ngẩn quá, giữa trùng trùng nắng mới

    Chân trời ấy, mây đang khao khát tới

    Chợt dừng vì, nặng quá, hóa mưa rơi

     

    Miền sa mạc, mưa thấm sâu vào cát

    Ngán làm mây, mưa muốn ở mãi đây

    Thì nắng khô đâu để cho mưa thoát

    Cứ phũ phàng bắt trở lại làm mây

     

    Mây lại trôi đến một rừng già

    Trĩu nặng quá, lại thành mưa rơi xuống

    Tưởng là nắng chịu thua cành lá vướng

    Mưa yên lành ẩn náu giữa rừng hoang

     

    Nhưng rừng hoang sai suối rừng làm lũ

    Tống mưa ra khơi cho nắng vờn mồi

    Ôi, mưa vẫn là một kiếp mây thôi

    Trôi lãng đãng, chân trời không thấy tới

     

    Anh gặp em như mây vờn đỉnh núi

    Vương vấn rồi, ở mãi với núi thôi

    Nhưng hồn anh sao lạnh quá em ơi

    Anh lại muốn là mây, trôi lãng đãng

     

    Bao năm dài, anh vẫn một kiếp mây

    Dù là mây ở quanh đỉnh núi

    Bao năm dài, ở chân trời vời vợi

    Có gì chưa mà giục giã đời mây

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  7. Ngày ấy

     

     

    Ngày ấy chúng ta lên đường

    Đằng sau là gia đình, đất nước

    Tiếng nước ngoài - gia tài bé nhỏ

    Học ăn - học nói - học người...

     

    Ngày ấy chúng ta thanh xuân

    Dù ở đâu cũng cùng quê duy nhất

    Ngày ấy rất nhiều gian khó

    Bạn bè trang lứa đó

    Bộ đội, công trường,...Vất vả mưu sinh

     

    Ngày ấy,

    Chúng ta như là chiến binh

    Đội đặc nhiệm truy tìm công thức tính

    Để làm đất nước rạng danh

     

    Tự hào là học sinh Việt Nam!

     

    Ngày ấy sao nhiều đam mê quá

    Cũng nhớ tóc dài - ánh mắt - bàn tay...

    Quyển giáo trình dính bao nhiêu là lá

    Vẫn vụng về, chưa biết nói như tây

     

    Ngày ấy chữ thầy chưa viết hết

    Con đường đời lai láng như mây

    Ngày ấy vẫn còn nguyên da diết

    Chúng ta tự hào vì tình bạn hôm nay

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  8. Gặp gỡ

     

    Tôi níu tay em, níu từng mạch máu

    A! Đây rồi, nhớ quá em ơi

    Em giữ tay tôi, giữ từng hơi thở nóng

    Em cũng buồn, cũng nhớ, anh ơi

     

    Thời gian trôi suốt nửa cuộc đời

    Giờ dừng lại đợi chúng mình gặp gỡ

    Ôi có phải mắt môi một thuở

    Có thể nào là dáng dấp ngày xưa

     

    Hai thể xác ngu ngơ dưới đất

    Đôi tâm hồn quấn quít trên cao

    Ôm lấy gió, ngã nhào trong sóng nắng

    Thương ứ trào ra lệ nghẹn ngào

     

    Em trả lại tôi máu đào xuân trẻ

    Tôi trả lại em duyên vạt áo mầu

    Mặt trời dâng cao xóa ngàn sao sáng

    Bàng hoàng ngoảnh lại phía đàng sau

     

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  9. Ước nguyện tròn trăng

     

    Về đây trăng hỡi, sáng tròn nào!

    Gió thổi ta cùng say với nhau

    Văng vẳng trong hương hồn nghĩa cũ

    Chập chờn bên sắc mộng tình đầu

     

    Sông ân lấp lánh khơi dòng ngọc

    Biển ái mênh mang kết chuỗi châu

    Ảo vọng bồng bềnh thơm suối tóc

    Cứ tròn trăng sáng, lại mong cầu…

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  10. Mong mới

     

    Đi khắp muôn nơi thấm thía nghèo

    Trở về mấy ngả buồn nhà neo

    Mẹ già đỏ mắt thương con dại

    Cha cả phiền tâm nuối gió reo

     

    Tay trắng phải chăng là có tội

    Nợ hồng không lẽ mãi hoài treo

    Đầy phè sách vở, tìm chê chán

    Mới mẻ chưa thuần, cũ cứ theo

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  11. Hiểu biển

     

    Một lần đi ra biển

    Thấy biển dài rộng hơn

    Có phải chân đã mỏi

    Hay là lòng đã sờn

     

    Hay là hạt cát con

    Dính mồ hôi của biển

    Hôm nay làm tan biến

    Giấc mộng bồng xa khơi

     

    Một lần đi ra biển

    Cầu vồng cong hai nơi

    Một con tàu rời bến

    Bò mãi đến chân trời

     

    Một lần đi ra biển

    Biển cả đặc mù khơi

    Không còn, không còn sức

    Bến bờ nào hơi ơi

     

    Một lần đi ra biển

    Biển và sóng lặng thinh

    Thêm một lần hiểu biển

    Là số không vô hình

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  12. Mưa ru

     

    Ta muốn trời ơi mưa

    Chỉ là mưa đừng nắng

    Cơn mưa dài mà nhẹ

    Ru ướt màu xanh thơ

     

    Không còn trăng nữa ư

    Mưa có là tất cả

    Mùa hè con ve ru

    Lá ngủ vờ trên lá

     

    Nắng quá, ôi là nắng

    Ta mang mưa trong tôi

    Lúc trời vừa dừng sáng

    Mơ mê man tỉnh hồi

     

    Chỉ là cơn mưa nhẹ

    Ru một ngày thôi nôi

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  13. Khai quang

     

    Sét cứ nhọn, thế mà tôi chẳng nhọn

    Dao rựa cùn tôi phạt có quang cây

    Đường vào tim rậm rạp, bụi hoang dầy

    Khai hóa khéo sa lầy, mà đồng hóa

     

    Nhát sét xuyên chẳng qua là chớp lóa

    Mưa rơi bơi tuôn buồn bên chân trơn

    Sét lằng nhằng nên chẳng thể mạnh hơn

    Tôi tiến thẳng dù lầm mưa, lạc gió

     

    Dù trượt ngã vẫn trượt thương, trượt nhớ

    Tôi vùng lên. Tôi vượt thẳng đoạn trường

    Dịu đi em! Đừng tự đắm đời hương

    Bằng tiếng sét ái tình, toang cửa ngực

     

    Đừng lãng phí, khi tôi còn đương sức

    Còn lỳ lầm, háo hức được khai quang

    Hãy cho tôi cơ hội lấy ngàn vàng

    Tự chinh phục bằng trái tim quả cảm

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  14. Hà nội ngàn năm

     

    Hoàn kiếm Tháp Rùa ngập nắng hoa

    Oanh vàng Thê Húc thốt hiền hòa

    An lành thiếu nữ vui duyên mới

    Háo hức Tây Hồ vỗ sóng ca

     

    Ào ạt mùa về đầy nỗi nhớ

    Người muôn năm cũ tựa sao sa

    Ông cha tâm huyết dòng thơ cổ

    In dấu ngàn thu chẳng nhạt nhòa

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  15. Ngày tàn

     

    Như mắt buồn hoàng hôn

    Hôm nay xoa cô đơn

    Tràn bên thềm bão tố

    Lúc tất cả chập chờn

     

    Thôi đành có trong chiều

    Đôi lời mãi phiêu diêu

    Oán thương là rất nhẹ

    Và vô tận cô liêu

     

    Chân trời sẽ có còn

    Phút giây thôi hoàng hôn

    Tràn tay em cơn lốc

    Tuột ngày tàn héo hon

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  16. Em bảo tôi

     

    Em bảo tôi - ừ tôi khờ

    Nhưng ai xuôi mãi ai hờ hững ai

    Em bảo tôi - ừ tôi sai

    Tình tình kết nối, tình hai ba tình

    Tôi đi về phía bình minh

    Mặt trời mỗi sáng mang hình trái tim

    Ở đâu nghĩa cả tôi tìm

    Ở đâu sóng gợn khó dìm được đi

    Lá me còn đậu trên mi

    Thì xa xăm nữa vẫn gì… em ơi!

    Tôi mong em lúc nghẹn lời

    Tôi mơ em lúc rã rời mộng mơ

    Bốn mùa mặc áo chơ vơ

    Còn mùa nào nữa để vờ nên duyên

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  17. Hương Trà nóng

     

    Dựng xe xong, vừa bước chân vào quán

    Chợt thấy tim nhảy loạn tự đâu về

    Em thấy đó, anh thật lòng xao xuyến

    Cớ gì em vẫn bán mải mê

     

    Anh ngồi lên chiếc ghế vụng về

    Châm điếu thuốc như là cho người lạ

    Rồi anh đợi dài cả tàn thuốc lá

    Cớ gì em vẫn làm vẻ bàng quan

     

    Mắt em là hai cục đá đang tan

    Mà mắt anh là hòn than cháy bỏng

    Tình yêu ấy dâng thành hương trà nóng

    Buổi trưa hè giải khát một đời…

    chai

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  18. Em của anh

     

    Anh nghĩ em như một ngôi chùa

    Có vườn sâu đá, có mơ chua

    Có hang, có suối, quanh co lắm

    Phong phú hồn thơ, khó kẻ đùa

     

    Em đã quên đi những sự đời

    Đem lòng băng giá ủ hoa tươi

    Thí đời, những đứa con cầu tự

    Thí mơ chua cho kẻ không mời

     

    Anh cũng như một kẻ không mời

    Đạp chân lên chiếc lá vàng rơi

    Đến viếng chùa em vào một buổi

    Nào ngờ chỉ thấy có mơ thôi

     

    Lững thững quay ra, anh biết đâu

    Kể từ dạo ấy, em đã đau

    Nỗi đau êm ái, cay mà ngọt

    Hương vị thân quen của buổi đầu

     

    Từ đó, mơ chua có hóa lành

    Lá vàng mặc gió, lại hòng xanh

    Kìa, ngôi chùa vắng tìm đâu chứ

    Chùa hóa ra là em của anh

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  19. Hồn cũ

     

    Về lại cọ khẽ vào tim

    Hồn xưa nhà cũ im lìm nắng trưa

    Vàng anh ngơ ngác cành thưa

    Ống tay áo ấy sao vừa lòng em

    Hiện hình nàng Tấm thử xem

    Đếm bao quân tử ngày đêm xếp hàng

    Trong là ngọc, đặc là vàng

    Thế còn mảnh chĩnh bẽ bàng bờ tre

     

    Vườn hồng hoa khép, nụ se

    Mầm xanh ngoảnh mặt, lá che nỗi niềm

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  20. Hờn ghen

    (chép hộ lời bạn gái…)

     

    Em chẳng cần cao cả

    Dù chẳng muốn ghen đâu

    Nhưng có những đêm sầu

    Anh làm sao biết được

     

    Chiếc lá rơi vì khóc

    Không phải vì màu xanh

    Em thiếu vắng tình anh

    Chỉ buồn mà không tiếc

     

    Bởi vì em hiểu hết

    Anh khao khát tình yêu

    Trong lá đổ muôn chiều

    Anh dại khờ không biết

     

    Em biết

    cười tạm biệt

    Mỗi lần anh đi xa

    Em biết

    giấu lệ nhoà

    Cho anh tròn hứng khởi

     

    Em đón một ngày mới

    Chẳng lẽ bằng ghen tuông

    Nhưng ý nghĩ chạnh buồn

    Là nghĩ về anh đó

     

    Khi thu vàng nắng nỏ

    Khi đông gió nắng leo

    Em và xuân vẫn theo

    Dõi anh mờ nắng hạ

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  21. Kỷ niệm

     

    Còn nhớ không em buổi sáng nào

    Gió lùa qua tiếng bánh xe chao

    Cùng ta em đến căn nhà ấy

    Nghĩa tình trả nghĩa, nợ xin trao

     

    Còn nhớ không em, đứng một mình

    Chờ hoài đợi mãi nắng rung rinh

    Lòng em lúc ấy như nắng ấy

    Để lòng ta nợ một ân tình

     

    Nhận lấy đi em đừng ngần ngừ

    Như người bạn cũ gửi em thư

    Xin trao lại nhé, lời cảm mến

    Của tim ta mà em không ư

     

    Ta biết rằng em cự nự hoài

    Vẫn còn gửi gắm những ai ai

    Làm duyên với tiếng Không! Trả lấy!

    Để nắng vàng rơi, rơi hết thôi

     

    Ta biết rồi đây em lấy chồng

    Biết còn có nhớ đến tình không

    Tình hay kỷ niệm nằm trong nắng

    Nằm trắng như hờn giữa nắng trong

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  22. Tiếng thở dài

     

    Đêm nay hồn mây trôi

    Theo tình yêu cuối trời

    Hoa mây bay rải rác

    Tình rải rác tình thôi

     

    Bao năm rồi xuân thì

    Khi kề môi còn chi

    Ngất ngây vì say đắm

    Trăng rơi và ra đi

     

    Khuê các và tóc mơ

    Ân ái nhiều hẹn hò

    Hợp duyên nhau nhờ lá

    Mùa thu có đâu ngờ

     

    Mong chờ quá mênh mông

    Ngỡ hồn thơm hoa hồng

    Hợp tan càng hương ngát

    Hơi rượu nồng pha sông

     

    Có nắng vàng nhớ nhung

    Mà cỏ non lạnh lùng

    Nồng nàn càng vương ngát

    Tình man mác vô cùng

     

    Tràn xanh ngắt ngày dài

    Thành thung lũng tàn phai

    Hồn thơ ngây ngọn cỏ

    Gió thoảng vỡ sương mai

     

    Trong dáng hình hẹn hò

    Phấn hương yêu bơ vơ

    Tấm tình si mộng tưởng

    Hụt tầm tay ngẩn ngơ

     

    Tình vuốt tóc tái sinh

    Để môi hồng vô tình

    Yêu nhau rồi tê tái

    Thôi sóng nắng đôi mình

     

    Yêu nhau cùng vầng trăng

    Quanh quất với mộng vàng

    Hạt sương còn đeo đẳng

    Tiếng thở dài dở dang

     

    Bãi cỏ non hững hờ

    Ơi buồn rơi tóc mơ

    Lượt là như lần cuối

    Nào môi ai đợi chờ

     

     

     

    Phạm Ngọc Hùng


  23. Nhan sắc của em

    Nhan sắc của em,

    Đâu có đâu?

    Chỉ có làn da phấn mịn mầu

    Chỉ có mắt viền, đen nét kẻ

    Với cả môi hờ, đỏ sắc dâu

     

    Nhan sắc của em,

    Anh biết đâu

    Giọng nói ngày xưa ngỡ nhuộm trầu

    Nhan sắc của em

    Và bước guốc

    Yểu điệu đèn hoa những nhịp cầu

     

    Nhan sắc của em

    Đâu dở dang

    Chỉ với bàn tay

    Nắm dịu dàng

    Em đã trao ân tình đất mẹ

    Vào chút tài riêng

    Của đảm đang

     

    Duyên thầm anh gọi là nhan sắc

    Em cứ hoài công trang điểm đâu

    Đời dù ngang trái, tình dẫu bạc

    Duyên vẫn hào quang buổi gặp đầu

     

    Sớm mai từ tuổi biết soi gương

    Trang điểm đừng

    Như bức ảnh tường

    Tủi bàn tay ấy

    Anh vươn tới

    Nhặt cánh hoa rơi ở giữa đường

     

     

    Phạm Ngọc Hùng

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...