-
Số bài viết
416 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
5
Bài viết được đăng bởi 101#
-
-
Tình nhà
Chiều nay hút nắng biển khơi
Phà mây khói, phả một đời ngày mai
Đợi chờ trả lại tương lai
Mơ vây quanh mộng tóc dài bay bay
Ví dầu ngơ ngất trong say
Vàng ngây mi nắng, đỏ đầy má cong
Em về dắt một hình dong
Năm đo, tháng đếm, ngày đong đây mà
Mũi là mũi ấy, môi là…
Mắt là mắt của em nhòa mắt tôi
Rưng rưng ôm hết vào đời
Trăng ngà thôi hẹn, hoa hời cho qua
Từ đây se sắt ruột dà
Từ đây mà hóa thành nhà trong nhau
Phạm Ngọc Hùng
-
Sinh nhật Hồn
Tôi có lời mừng sinh nhật ông
Buổi tối mùa xuân rượu ửng hồng
Cách đây bao tháng năm tròn nhỉ
Một trẻ o oe khóc lọt lòng
Mới biết tuổi đời là quá chóng
Đã đến đâu rồi cỡ tuổi ông
Hãy xem ong bướm vờn hoa cái
Mùa xuân thêm trái, trái thêm bông
Sinh nhật của ta, tôi chúc ông
Đừng buồn như gió thổi ven sông
Khi mùa xuân đến cây xanh lá
Đã là quân tử phải thành công
Sinh nhật của ta, tôi chúc ông
Các cụ ngày xưa dặn chuyện lòng
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…”
Tôi đến bao giờ tách được ông
Phạm Ngọc Hùng
-
Thương
Thương em miền mộng mơ
Nhẫn nại và vụng dại
Thương trời xanh quốc thái
Thương an lành đơn sơ
Thương em ngày biết nhớ
Vỡ lòng đời mênh mang
Thương tim buồn khổ sở
Thương đường chiều lang thang
Thương có nhiều không nhỉ
Lời ấp ủ chứa chan
Những cao thượng thế gian
Chưa đủ vòng nhân ái
Thương em màu son mới
Ngày bỡ ngỡ chọn hương
Thương dáng hình phố khói
Phủi không hết mắt thường
Phạm Ngọc Hùng
-
Sang bến nàng bân
Em đã chờ tôi những tháng ngày
Từ mùa xuân vá đến xuân may
Đò ơi, tôi vẫn thường sang bến
Rồi để quên em cũng bến này
Tôi đã nghiện tình, nghiện mộng du
Ngàn em chưa thỏa quả tim xù
Bây giờ có lúc lòng đau mót
Xót kẻ trên không chót nhảy dù
Em vẫn chờ tôi để lấy gương?
Cho ngàn thiếu nữ tự đau thương
Cho ngàn gái phũ thay xiêm áo
Đổi triệu người yêu lấy mặt đường
Em vẫn chờ tôi hở, Nàng Bân
Tôi còn không nhỉ, cái em cần
Chờ suông chân sáo luôn sang bến
Đan áo tình lâu đến khổ thân
Xuân lại dài ra rét tháng ba
Đừng la ai nhé, tại tôi mà
Tôi đang ngờ lắm ngày thay áo
Thì khắp đất trời ngập nắng hoa
Chậm chậm tôi về với nàng bân
Đò tình nghe ngóng sợ xa gần
Thời gian nấn ná không nhiều nữa
Sang bến mà thưa, tội nhẹ dần
Phạm Ngọc Hùng
-
Tháng ba
1. Tháng ba ướt quá
Mưa thâm mái chùa
Những ngày rét muộn
Tưởng xuân nhạt nhòa
2. Ta còn vui chán
Mưa Huế dẫu là
Nỗi buồn nguyễn bính
Theo mãi không chừa
3. Bao giờ xoan tím
Chìm vào câu thơ
Bao giờ tóc bím
Nhà bên thẫn thờ
4. Quê còn hội chứ
Bởi còn tháng ba
Bà già cũng muốn
Diện lòng xuân hoa
Phạm Ngọc Hùng -
Ai tình
Mưa dài lại ngỡ là em
Trầm trong hương rượu say mèm
Âu sầu ta giồng phỗng bụt
Ai tình, hạ xuống mà xem
Bấy giờ đương tiết thanh minh
Cỏ chín mùa xuân một mình
Ai tình từ duyên kiếp trước
Mộ tàng lững thững câu kinh
Tình bay, hồn bay Hà nội
Ta ngồi rồi nhớ hay quên
Chữ S ba chiều gió thổi
Sóng thần, động đất không tên
Là em đầy trăng, hường hoa
Là ta mơ xóa, mộng nhòa
Bấy giờ nỗi buồn đương trẻ
Ai tình chớm oải đường xa
Phạm Ngọc Hùng
-
Chiều
Mênh mang mãi chiều rồi
Bước vào nơi đơn côi
Bộn bề cùng dứt hết
Bình lặng mặt trời rơi
Nắng đẹp nhẹ đâu rồi
Đua nở cùng chơi vơi
Tình cầm tay năm cũ
Còn hương lan mộng đời
Em khóc giăng mịt mùng
Anh yêu em thẹn thùng
Đây nồng nàn lơ lửng
Màu xanh ngắt nhớ nhung
Bàn tay tình ngô nghê
Hương phấn yêu vỗ về
Thẩn thơ chiều phẳng lặng
Câu thề dâng tê mê
Muộn mất rồi hư vô
Trút nụ cười tuổi thơ
Qua môi em thơ mộng
Cùng dang dở đợi chờ.
Chiều tím mới con tim
Tiếng sáo từ hoa sim
Như buông lơi tất cả
Hồn đồng quê đâu tìm
Vẫn đồi sim đường về
Thân này bỗng đam mê
Đâu đây bên nắng lạ
Phố mờ bỗng thắt se
Phạm Ngọc Hùng
-
Đêm lãng du
Bồng bềnh ảo vọng đêm thanh vắng
Thao thức tâm hồn khát lãng du
Phương ấy hình như đang gió lặng
Bên này cảm giác sắp mưa thu
Đêm cho em khóc bước vân du
Tình rủ ta hư, ảo tiếng ru
Muốn ngủ màn mưa, chăn gối gió
Mơ mềm tóc lá, thoảng hương nhu
Phạm Ngọc Hùng
-
Nắng mới
Dẫu trôi lơ lửng giữa mây ngàn
Cánh én xuân tàn chẳng dễ tan
Làn gió mơn man dìu dặt thoảng
Tiếng lòng lai láng điệu đàng vang
Hạt sương lóng lánh sa thầm lặng
Hạt nắng long đong nhảy rỡ ràng
Đường hạ ngỡ ngàng thương nắng mới
Vẫn đầy nỗi nhớ buổi xuân sang
Phạm Ngọc Hùng
-
Nắng ấm
Hoang mơ hoa thắm còn vương mãi
Nghe tiếng mùa xuân gọi diết da
Phơi phới đầu xanh trong trắng tới
Ngọt ngào dáng mộng thướt tha qua
Ai xây cõi ảo cho tình ở
Tình đắp cung mơ để nguyệt sa
Nguyệt sưởi lòng người đầy nắng ấm
Nắng này chẳng tắt chốn thi ca
Phạm Ngọc Hùng
-
Tiếc nuối
Cười cợt hoa ngỡ ngàng
Đi lấy chồng chẳng màng
Non ngàn sao vội biệt
Làm thơ thẩn sang ngang
Từ trong chiều phiêu diêu
Dạt dào trước bao nhiêu
Chuyến đò đành đọng lại
Mải cô đơn cánh diều
Hẹn hò ư bấy lâu
Tình phong lưu ở đâu
Thanh cao toàn rơi lệ
Mờ đường xa lặng sầu
Đôi ngọn cỏ trăng tàn
Để u tối truy hoan
Thêm lênh đênh vô nghĩa
Những hồn thơ khỏa thân
Mòn mỏi trông đường về
Tràn tình ái tiếng ve
Phù du vì xa vắng
Cắn môi cũng nặng thề
Từ tiếng sáo hoa rơi
Giữa lá úa nắng ngời
Ta rỏ buồn tiếc nuối
Mắt ngọc lên cuối trời
Phạm Ngọc Hùng
-
Địa đàng
Em của ngày xưa thật dịu hiền
Đưa bàn tay nhỏ tuổi hoa niên
Vâng theo một tiếng tim thề thốt
Hoàng tử tiền mang đến một miền
Miền gai sai mà lá thì thưa
Chim kêu ầm ĩ, khỉ không đùa
Trăng bao nhiêu tháng liền không lặn
Và đỏ như môi kẻ lọc lừa
Một hôm có một người du khách,
Lang thang đâu vào chốn miền hoang
Gặp em ngơ ngác im không nói
Người dắt em ra, lòng bàng hoàng
Em chưa tin và nhớ phải không
Người theo em không quản ngược dòng
Ngày xưa người vẫn thường đi trốn
Em ăn gian, thường hé mắt trông…
*
Em của ngày nay thật dịu dàng
Vườn nhà hoa nở ánh thơ sang
Từ nay không cần ăn gian nữa
Ta đã tìm ra chốn địa đàng
Phạm Ngọc Hùng
-
Tình đợi
Tặng cho em một ngày dài
Tặng cho em suốt đời trai dãi dầu
Trong xanh là nước biển sâu
Giản đơn là vẻ áo nâu nhà chùa
Chờ em, dù biết em đùa
Bằng lòng với phút giây thừa của em
Vì chân đi bụi đã quen
Vì con ngươi đã đủ đen để tìm
Vì không giận nổi trái tim
Vì thương, vì nhớ khó dìm được đi
Đợi chờ đã biết từ khi
Nụ hôn trên má thầm thì lời yêu
Phạm Ngọc Hùng
-
Cửa rạp
Em ơi sao mắt trong là thế
Mà buồn như hy vọng đã tàn
Em ơi, mũi dọc dừa thanh tú
Mà làn hơi thở nhẹ bi quan
Em ơi, đôi môi mềm thắm nét
Hiền như trăng mà lại nặng lời
Em ơi, sao dáng thanh thanh ấy
Đành buông xuôi, mưa bụi dập vùi
Cửa rạp chiều nay người chen người
Vé hết rồi, tôi lỡ hẹn tôi
Và em đã đến chìa tập vé
Miệng cười tươi đon đả em mời
Tôi bâng khuâng chìm trong mắt em
Đời thế đấy, đời đang lộn ngược
Bởi lẽ em mời tôi xem phim
Như đã theo tôi đến từ kiếp trước
Ngước nhìn tôi bảo rằng vớ vẩn
Rồi quay đi miệng vẫn cười tươi
Nhưng em ơi tôi còn kịp nhận
Một ánh buồn sao băng lóe sáng
Của đời em thèm với lứa đôi
Tôi thả lòng tôi ngoài cửa rạp
Cửa rạp chiều nay đã khác rồi
Cửa rạp chiều chiều em thừa vé
Vẫn thiếu bao nhiêu vé cuộc đời
Phạm Ngọc Hùng
-
Thứ bảy xa xôi
Từ chỗ anh, nỗi nhớ mỏi chân
Muốn gặp em sớm hơn thời gian có,
Anh nhớ em đầy đến đầu con phố,
Lẽ nào em nỡ chậm với anh
Hôm nay gió, thổi đầy trời và nắng
Em xinh như mơ mộng phủ đầy hoa.
Con đường rộng, anh và em trong trắng,
Không bao giờ muốn nghe lời chia xa
Tình yêu ấy, đã làm anh bối rối
Và anh thêm can đảm trước chân trời,
Can đảm sống những ngày thua cơm áo
Yếu đuối thương em, đêm đơn côi
Chiều nay thêm một thứ bảy xa xôi
Anh và em ở “hai đầu nỗi nhớ”
Nghe thấy không, lòng anh đang gọi đó
Có những chiều thứ bảy nghẹn nơi tim
Phạm Ngọc Hùng
-
Thôi xin
Buồn buồn giở ví thời gian
Rút ra xâm xấp, tiêu hoang đàng
Đo mây, tóc tuổi ngỡ ngàng
Tàn xuân biếc mắt, tiếc nàng áo xanh
Dặt dìu nắng cuối hương thanh
Đòng đành ảo vọng chòng chành thành đô
Thôi xin lệch cõi mơ hồ
Thôi xin hiu hắt hồn khô quắt này
Thôi xin vịn gió mà say
Vui vô nghĩa, cợt tháng ngày
Thôi xin!
Phạm Ngọc Hùng
-
Nguyệt Thảo
Tôi cứ hỏi vì sao lại thế
Một người đi, một lẽ thường thôi
Nhưng cứ thắt tim thương buồn trong dạ
Mùa xuân dài xuyên sang hạ, em ơi
Đoàn quân Việt nam thiếu em rồi
Những lời thơ để lại vẫn còn tươi
Bao phiền hận hòa tan vào thơ quán
Còn điều gì em chưa gửi chúng tôi
Ai hay viết những bài thơ về cỏ
Xin lên nhang cành Nguyệt Thảo tên em
Gió cũng vậy, nắng, mưa ...cũng vậy
Bạn suốt đời trong tâm tưởng, em ôi
19/3/2008
Phạm Ngọc Hùng
-
Em
Bông hoa nhỏ tự nhiên và hoang dại
Nắng mặt trời đùa giỡn gió đơn sơ
Em chưa biết nỗi đau từ ngọn cỏ
Mọc mầm lên sau cơn mưa
Em
Mơ ước của tim anh ấp ủ
Cuộc đời riêng trao gửi ngày ngày
Dáng hình quen, thân từng ngõ phố
Em đi đâu anh không hay
Em
Xin hãy hẹn một lần như thế
Nụ hoa xuân nở giữa hồng xuân
Lỡ dành riêng cho anh, hãy giữ
Là em
Như thế, tuyệt trần
Khi vắng em, anh buồn thắt dạ
Tê tái tim và lạnh lẽo môi
Anh cầu nguyện Chúa Trời làm phép lạ
Cho ai người hạnh phúc lứa đôi
Phạm Ngọc Hùng
-
Trăng nữ
”Giời cao gió cả…”, ôi đoan trang
Làn da em trắng ngời a trăng
Ngàn xa cách biệt ư kiều diễm
Ngọn cỏ lặng chìm say ngắm nàng
Do tự ngàn xưa nợ giã từ
Trần còn lưu luyến, còn tương tư
Buồn tơi bi thảm hoang mong nhớ
Đường về phía ấy nẻo ngàn thu
Cuốn chặt ước mơ giữa nồng nàn
Hun hút bâng khuâng mắt Mỹ nhân
Tuyết đào đua nở tràn lệ đá
Sương khói đìu hiu quá gió hàn
Xoa nhẹ duyên trời nguyệt quế em
Chim sa cá lặn ơi trăng đêm
Phong trần phương nọ lòng nhi nữ
Bao nét xuân sơn giấu yếu mềm
Và màu ân ái lại dâng cao
Cũng phận đàn bà, cũng ngọt ngào
Bao nhiêu tráng sĩ, thêm trời đất
Mà vẫn cô đơn đến thế sao
Phạm Ngọc Hùng
-
Ngày mai nhé !
Thoảng sương về ướt lá đêm khuya
Ngày mai nhé, nắng vàng hoa nở
Em dịu dàng, dáng em nho nhỏ
Một mình đi giữa phố và đêm
Một mình anh giữa nắng và em
Ngập tràn trời vẫn còn thấy nhớ
Em là cô học trò rất dở
Anh là người xúi dại không tồi
Đừng theo anh, đừng trốn học đi chơi
Mặc kệ anh tiếc buổi đẹp trời
Mặc khói thuốc bay sầu suốt tối
Mặc anh buồn quán vắng đơn côi
Cho anh nhớ mắt huyền xao xuyến
Và anh thương đôi môi tím ngọt ngào
Em dẫu buồn vì anh không đến hẹn
Xin đừng hờn lẫn lộn trăng sao
Ngày mai nhé! Anh về phố nhỏ
Gặp người em gái nhỏ thân thương
Em có đợi? Hay là em không đón
Mặc cho anh ôm tim nát ngoài đường
Ngày mai nhé!
Em cười xinh trong gió
Hoa bụi hôn đầy mái tóc em
Mắt anh in hình em trong đó
Mắt em in hình anh long lanh
Phạm Ngọc Hùng
-
Dù ngươi
Dù ngươi - một nửa loài người đó,
Ta vẫn là ta, Nhũn Đế vương
Dù Ngươi nhõng nhẹo đòi dân chủ
Ta dúi cho Ngươi được như thường
Dù Ngươi bắt nạt ta cơm bữa
Ta vẫn cưng Ngươi, quý hoá Ngươi
Dù Ngươi có biến thành sư tử
Ta cưỡi lên bờm Ngươi như chơi
Dù Ngươi nũng nịu đòi đưa đón
Ta cũng đành nhẫn nại đón Ngươi
Dù Ngươi cứ nói điều không có
Ta cũng coi là có cho rồi
Dù Ngươi xinh thế, ngoan như thế
Ta cũng đành nhắm mắt, đưa tai …
Mà mơ việc lớn như thiên hạ
Tạm bó “Tay dài “, ta chấp Ngươi
Phạm Ngọc Hùng
-
Rượu rót đầy vơi
Rót chén rượu đầy
Chúc mừng sức khỏe
Hôm nay ngồi đây
Uống trong lặng lẽ
Rượu vào se sẽ
Say nhẹ nhẹ thôi
Rót chén rượu mời
Lâu rồi không gặp
Rượu vào tấp nập
Rót chén rượu vơi
Chia khắp mọi người
Nỗi buồn cạn nhé
Bừng lên mạnh mẽ
Bản lĩnh thanh xuân
Quá khứ thật gần
Đường dài trước mặt
Còn ai đi tắt
Trong cuộc rượu này
Chưa hẳn đã say
Sức người có hạn
Quen dùng rượu bạn
Quen nghĩ trên mây
Chén rượu vơi đầy
Rót sao được khéo
Phạm Ngọc Hùng
-
Chiều thiêng
Đừng giận nhau vào cuối buổi chiều
Dù nhầu dáng dấp vẫn thương yêu
Hoàng hôn buông thả chân trời ngả
Nỗi nhớ chùng rơi kiêu đất xiêu
Ngọn lửa tâm hồn khêu rực cháy
Đáy tình lòng dạ gảy bùng thiêu
Điều thiêng thầm kín khi chiều xuống
Ai cũng riêng tây luống ít nhiều
Phạm Ngọc Hùng
-
Hằng Nga
Sao Hôm đứng ở góc trời
Hằng Nga chưa thấy, thấy trăng thôi
Chân bước lên cao, đầu cúi thấp
Hàng vạn vì sao đứng lại coi
Không phải hôm nay em không tươi
Chỉ vì mưa mới tháng ba lười
Xua đi không hết mây màu xám
Làm kẻ tôn thờ mắt lệch ngươi
Phạm Ngọc Hùng
Sao Khuya
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Tình lời
Tiếng ngọt lời êm giống rượu không
Mà cũng lâng lâng cũng rực lòng
Uống quá dăm ly chưa loạng choạng
Say thừa một ngụm đã long đong
Đau thương vì lẫn tình trong đục
Luyến nhớ do tin ý mặn nồng
Rồi một ngày kia tinh tỉnh lại
Bàng hoàng chỉ thấy gió mênh mông
Phạm Ngọc Hùng