-
Số bài viết
691 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Bài viết được đăng bởi Kieu Anh Huong
-
-
Bài 151. TRĂNG VÀ EM !
Thân tặng TH
Trăng và Em… cứ ngỡ quá cũ rồi
Bao năm tháng, thi nhân mòn nghiên bút
Nhưng đêm nay, bỗng lạc vào mê trận
Khi anh lại được gặp… Trăng và Em !
“Úp mặt lên trăng mới biết trăng gầy…”
“Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa”
Để chợt hiểu thế nào là nỗi nhớ
Nỗi nhớ từ Em, từ Hà Nội mến yêu !
Ngày xa em, Trăng mới thật đơn côi
Ngọn gió cũng vô hồn, vô lối…
Cứ xạc xào vò khô thêm nỗi nhớ
Nên chút lửa lòng thôi, cũng cháy đỏ lên rồi !
Trăng và Em đêm nay còn sóng đôi
Đi về phía Tây Hồ mờ ảo ?
Và có thấy, một ngôi sao vẫn thức
Đau đáu nhìn về phía không Em !
11.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 150. ĐÊM BÌNH YÊN
Anh bỗng nghe rất rõ bước chân
con gái
Đang đi về phía trăng lên
Bước chân thật khẽ, thật êm
Để ánh trăng không xao động
Bởi trăng tròn, đang tròn thêm...
Anh bỗng nghe rất rõ lời thì thầm
của cỏ non
Khao khát trong đêm
Ngày mai em cũng tròn mười sáu
Ta muốn đối trăng, xem ai đẹp hơn ?!
Ôi, đêm bình yên
Xin gió thật nhẹ nhàng...
Đừng chạm vào sương khuya
Giọt sương như pha lê
Hắt lên từ phía ánh trăng huyền diệu
Xin gió đừng chạm vào làn da con gái...
Làn da thơm như mùi cỏ dại
Đê mê thảng thốt lũ dế mèn...
Anh lặng lẽ dõi theo, cuối trời…
Hình như em và trăng là một
Đêm bình yên…
Mà tim ai cứ thình thịnh…
Anh lặng chờ trăng vào trong thơ
Anh lặng chờ em vào trong mơ…!
Hà Nội, ngày 10.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 149. HỒN HOANG
Tặng VH
Anh nào dám bỏ Người ơi !
Chân lê bước, em đâu hay biết
Tan vỡ rồi đâu chỉ mình em thương tích
Gió thổi phía đông mà đau rát phía tây...
Trái tim đau, nên tâm thức tái tê...
Hãy vì nhau tạm lắng xa giông bão
Có thể rồi cả hai sẽ hiểu
Hạnh phúc vốn mong manh, dễ vỡ đến vô cùng !
Đừng nặng lời chối bỏ phút ngông cuồng
Người đàn ông sẽ bình tâm quay lại
Không phải chỉ có "nhạt nhoà lời xin lỗi.."
Mỗi cuộc đời đều có Chúa đứng bên
Hãy để Người phán xét công minh !
08.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 148. GỌI TÊN EM !
Biển, Biển ơi ! Anh đang gọi tên Em !
Tận ngoài kia, giữa điệp trùng con sóng
Em có nghe không, vẫn lời ngàn năm ấy...
Biển thật dịu êm và cũng thật ngông cuồng !
Có sao đâu, Biển là con gái chưa chồng ?!
Nên sớm nắng, chiều mưa...hờn ghen vô lối...
Không lạ nữa, nhưng điều đáng nói
Biển muôn đời không thể thiếu phải không ?!
Biển, Biển ơi ! Anh đang gọi tên Em !
Em thật gần mà cũng thật xa xôi quá...
Bến bờ anh, em muốn neo, muốn đậu
Anh vẫn đợi chờ... dẫu sóng hoá bão giông !
Biển phía em vẫn mãi mãi màu xanh
Không thể nói hai phương trời xa lắm
Bởi có biển mà không có bờ sao làm nên biển sóng
Bởi có bờ, mà không biển...bờ sẽ hoá hoang vu...!
09.10.2007
Kiều Anh Hương
-
CHIA TAY EM
Bất ngờ ta phải xa nhau,
Không được tay trong tay
Nói lời từ biệt
Nên nỗi buồn nhân lên nhiều nhiều lắm
Đành vậy thôi, lại căm cui gõ gõ…
Bắt nàng thơ lên tiếng hộ mình….
Chỉ có đúng 6 ngày trong tuần
Mà như thể chúng mình đã biết nhau
Từ rất lâu em nhỉ
Và Anh chợt nghĩ
Cuộc đời này nhiều khi cũng đến lạ kỳ
Thời gian, hóa ra cũng chẳng nghĩa lý gì
Khi tình yêu đã âm thầm lên tiếng !
Thôi cho gửi nụ hôn vào gió
Gửi nỗi nhớ vào mây
Gửi lời chào qua đàn chim bay…
Hẹn mốt mai gặp lại
Giữa trời quê thân ái
Em nha !
Tokyo ngày 11.04.2008
Kiều Anh Hương
-
HÃY MỞ NỐT NGĂN NGHĨA TÌNH...
Anh xin em đấy, thôi ân oán
Áo thời gian, em xé phỏng ích gì ?
Đường bao hướng... đều chung một đích
Anh lỡ lầm, sao em nỡ bỏ đi !
Trong bóng đêm mò mẫm mà chi
Qua u tối, rồi mặt trời lại sáng
Đời muôn phương... đều chung một cõi
Cõi đi về - nơi đó có bình an !
Anh xin em đấy, vạn lần xin
Hãy mở nốt ngăn nghĩa tình em nhé !
17.03.2008
KAH
THẢ...!Đôi khi tôi cũng muốn hận thù
Để xé toang chiếc áo choàng chịu đựng
Bước mạnh mẽ xoay mình về hướng khác
Sao thấy mịt mờ vô vọng một niềm tin?
Bước trong bóng đêm mò mẫm lần tìm
Phía cuối con đường vẫn bóng đen phủ kín
Tôi không can đảm để thay tim bằng sỏi
Nên sợ hãi vô cùng khi phải bước bơ vơ
Đành thả buồn vào những dòng thơ
Đặt cược cuộc đời vào rủi may số phận
Nửa cuộc đời đã đa mang lận đận
Thì xá gì nửa còn lại đắng cay...
15/3/2008
Vân Hồng
-
Bài 147. LỜI KHUYÊN…
“...Buổi chiều đứng im
Đôi chiếc lá vàng lẽ ra phải vui vì không sợ rụng
Phố lẽ ra phải vui vì trông phố rất lành
Em lẽ ra phải vui vì không có lý do gì để khóc... “ (Thu Hà)
Xin em đừng khuyên lá mùa thu
Thôi rụng !
Xin em đừng khuyên, phố mùa thu
Im lặng
Xin em đừng khuyên trái tim mình
Nói dối !
Dẫu biết rằng lời nói dối thật
Ngọt ngào !
08.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 226. NHÌN GIAO THÔNG CÔNG CỘNG Ở NHẬT BẢN
NGHĨ VỀ GIAO THÔNG Ở VIỆT NAM !
Ở đây không có chỗ
Cho những kẻ rỗi hơi
Năm phút một chuyến tàu tốc hành
Đi và đến.
Toa nối toa
Tàu nối tàu
Người nối người
Rầm rập chuyển động !
Tất cả như đã được lập trình
Như trong một không gian 3D…
Những khuôn mặt người lướt nhanh, vô cảm
Tiếng gót giày nện trên nền gạch, đá
Vội vàng, gấp gáp
Lộp cộp, dập dồn…
Khiến ta như lạc vào hành tinh khác
Nơi con người rất ít hé môi cười
Tất cả cùng lao về phía trước
Kiệm lời !
Chỉ thương các em gái nhỏ thôi
Cũng phải tất tưởi như người lớn vậy
Cũng cạc (card) cầm tay, quẹt cửa
Cũng phải tự giác xếp hàng lên tàu
Nhường nhịn trước, sau…
Ở đây,
Khoảng cách từ nhà đến công sở
Dẫu là hàng chục, hàng trăm cây
Thì cũng chẳng nghĩa lý gì đâu
Bởi giao thông của thời kỹ thuật số…
Bỗng dưng càng xa xót
Nghĩ về giao thông ở Việt Nam
Rõ là vẫn còn “mông muội” lắm !
(Xin ai đó đừng vội biện minh, lý giải…)
Chúng ta còn cách xa thế giới Văn Minh
Bởi đúng một cái đầu !
Tokyo-Hà Nội 10.04.2008
Kiều Anh Hương
-
Bài 146. NỖI NHỚ
Tặng TH
“Em muốn gởi cho anh một nỗi nhớ ngọt ngào
Không có niềm đau trong nỗi buồn ngăn cách
Khi anh nghĩ về em - sẽ là nơi bình yên nhất
Dẫu em nơi này,
....Thương với nhớ cứ bâng khuâng.... “
(TH)
Anh sẽ gửi cho em ngàn vạn nụ hôn
Ngàn vạn đấy, nhưng vẫn là như nhất...
Đừng để nỗi buồn nhân thêm lên khoảng cách
Khi em nghĩ về anh, em hãy vững niềm tin
Bởi trong tim anh luôn ghi tạc hình em
Và nỗi nhớ còn hơn biển ngọt...
8.10.07
KAH
-
Chà, đến Nhật đúng vào mùa hoa anh đào thích nhỉ? Có nhiều người đẹp mặc kimono đứng cạnh thế ki không lý gì anh KAH không xuất khẩu thành thơ nhỉ? Hêhê...Đúng thế; Bởi đó là "một phần tất yếu của cuộc sống..."! Cảm ơn TLV đã ghé Tokyo...
-
KAH vừa có dịp trở lại TOKYO vào tháng tư 2008. Tokyo vốn đã đẹp nay càng đẹp thêm bởi hoa Anh đào (Tiếng Nhật gọi là Xakưra). Tuy nhiên, Hoa Xakưra chỉ nở rộ vào cuối tháng 3 và sang tháng tư là bắt đầu rụng như "chỉ lối sang mùa hè" vậy !
Sau đúng một tuần vắng bóng trên diễn đàn, hôm nay KAH trở lại và gửi tặng các bạn chùm thơ mới viết tại TOKYO.
Tháp truyền hình ở Tokyo
CUỐI MÙA HOA ANH ĐÀO
Thế là hơi muộn
Tháng Tư
Dẫu hoa Anh Đào vẫn còn trên phố
Nhưng nơi anh đến-Ueno
Bao gương mặt chợt thoáng buồn
Lặng nhìn một trời Sakưra đang dần rụng
Giã biệt mùa xuân
Tôkyô !
Chẳng ồn ào
Mùa xuân đến rồi đi
Như đôi ta lại phải chia tay trong nhung nhớ
Em như hoa Sakưra ấy…
Đang nở vào lòng anh
Dẫu cuối mùa !
TOKYO, 07.4.2008
Kiều Anh Hương
Tôkyô rộng và đẹp bởi sự hiện đại của nó, nhưng ở đây, người ta cũng đang phải tiết kiệm mọi thứ. Khách sạn chúng tôi ở là Prince ở vào giữa trung tâm thành phố nên rất đông khách lưu trú. Điều đáng nói, ở đây một phòng đơn chỉ vọn vẹn khoảng 5-7 m3 (chật chội), nhưng được bố trí hết sức hợp lý mọi tiện ích cho khách hàng, trừ không gian...
Tokyo vào lúc nửa đêm và Mưa...
ĐÊM TOKYO
Nửa đêm chợt tỉnh giấc
Nhìn qua cửa kính-Mưa, buồn
Tokyo vẫn không hề ngủ
Những chuyến xe xuyên trong cô đơn…
Ở phòng bên, biết em còn thức
Anh nghe rất rõ từng bước chân
Đêm tĩnh lặng, âm thanh khô khốc
Rát tim…khao khát phập phồng.
Thôi đành thức dậy, bật đèn
Chép nốt câu thơ giang dở
May chăng vợi nguôi nỗi nhớ…
Phòng đơn chật chội
Bỗng rộng tênh !
Khách sạn Hoàng Tử (Prince Hotel)
Đêm 08.4.2008
KAH
Dạo phố cùng bạn bè mới...
-
Kiều Anh Hương mới có chuyến công tác sang Nhật bản (lần 2, lần 1 cách đây đã trên 10 năm); Điều đặc biệt là lần này vào mùa hoa anh đào nở (dù đã cuối mùa), nhưng vân xconf đẹp lắm; Xin gửi lên Diễn đàn để mọi người cùng ngắm...
KAH cũng có một bài thơ viết về hoa anh đào (Cuối mùa hao anh đào) sẽ gửi lên mục sáng tác của các thành viên. Mời các bạn đọc cho vui !
- 1
-
Bài 145. KHÁT THÈM...
Thân tặng TH
Em ơi đừng khát thèm nhiều đến thế
Mưa lạnh môi em, biết che chắn từ đâu?
Đêm, trống vắng bốn bề... e sợ lắm
Hãy gọi tên...linh tính... mách anh về !
Chuyện Phố buồn, sẽ mãi là muôn đời …
"Những nuối tiếc yêu đương của một thời khờ khạo..."
Linh vật đó, trong tim đừng quên nhé
Ta sẽ lớn dần lên qua mỗi khổ đau...
Mưa có cồn cào ướt cả vườn ngâu
Mắt có đỏ hoe, xin cũng đừng mềm yếu
Tạnh mưa rồi, vạt nắng vàng sẽ tới
Để em hong nỗi nhớ một người
Không phải hình như mà rất thật em ơi
Chỉ có trái tim đau mới hiểu lời thơ nói
Nỗi khát khao trong em đẹp như ngọn lửa
Thắp cho cuộc đời này sáng mãi niềm tin !..
Hãy ngẩng cao đầu trước vạn ngả đường xa
Và những thổn thức yêu thương...
Nếu cần níu, vịn…
Đã có bàn tay anh sẵn sàng...
Xiết chặt !
Đón em !
Hà Nội, 08.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 144. KHÔNG CHỈ MIỀN TRUNG...
Không chỉ miền Trung chịu thương đau...
Đêm qua, rồi sáng nay, đài báo
Cứ dập dồn, hung tin truyền tới
Khăn tang trắng thêm từng giờ…
Lũ đã tràn ra cả Thanh Hoá, Ninh Bình,
Yên Bái, Sơn La…đỏ ngầu Tây Bắc
Những cánh tay “con chiên của Chúa”
Chới với vô phương giữa biển lũ hung tàn !
Còn chờ mong chi, hỡi những Thiên Thần
Ta mất hết lòng tin vào Thánh đường hư ảo..
Chỉ còn lại nơi hạ trần nhân ái
Là những vòng tay nối những vòng tay
Hãy gửi thêm chút áo ấm, bát cơm
Cho đồng bào ta đang gian nan trong vùng lũ
Hãy hướng trái tim mình về những nơi gian khó
Lắng nghe từng giọt máu đang sôi trào…!
07.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 143. HƯỚNG VỀ MIỀN TRUNG, NÓI VỚI CON !
Từ Hà Nội ta hướng về Miền Trung
Nơi bão lũ vừa cuộn trôi tàn phá
Lại cảnh nhà bay, chìm thuyền, lũ quét...
Dưới biển, trên rừng đều có khăn tang !
Ơi Miền Trung đâu chỉ của riêng tôi
Miền Trung của bao người đang náu nương Hà Nội
Miền Trung là quê hương của Bác
Của Phan Đình Phùng, Trần Phú, Phan Bội Châu...
Hãy chung vai chia sớt chú thương đau
Cho ông bà ta,...cho đồng bào trong nớ
Các con ơi, mẹ cha xưa cũng từ nơi đó
Củ sắn, củ khoai chiu chắt thành người !
Nên chi các con phải hiểu một điều
Quê hương không chhỉ là "chùm khế ngọt"
Quê hương còn là nơi phải thường xuyên đối mặt
Với những tai ương, bão tố...dập vùi
Phải gắng chăm ngoan, học giỏi, thành tài
Để mốt mai sơm trở về,
Giúp quê nghèo dựng xây no ấm !
06.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 142. TÌNH YÊU KHÔNG DỄ DÀNG DÂNG, TRAO..
Tặng TH
Chẳng thể nào yêu mãi lấy một ngườì
Khi người ấy chẳng đoái hoài em nữa
Hãy quên đi những gì em chất chứa
Hoa sữa chỉ nồng nàn trong gió thoảng qua thôi !
Đừng để mất trái tim giữa Hồ Tây
Đến cả đời hoa, người ta còn không luyến tiếc
Một trái tim thôi, có nghĩa gì đâu nhỉ
Bởi giản đơn, họ quên thật em rồi !
Và đừng ngẩn ngơ gạn hỏi Bác Rùa Vàng
Ngọn Bút Tháp,mực không mài sao viết
Chỉ có thơ em xót xa... thông điệp
Tình yêu không dẽ dàng dâng, trao !
Hà Nội, 06.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 141. ƯỚC MƠ TRỞ LẠI TUỔI LÊN BA…
Tặng Kim Anh
Bao giờ trở lại ngày xưa
Bao giờ... ta lại, bao giờ...mộng mơ !
Xin thưa, chỉ có nàng thơ
Đưa em về được bến bờ... hôm qua
Còn bây giờ,phải xông pha
Buồn vui,cái tuổi lên ba...mặc lòng
Hãy vui lên, phải thế không ?!
04.10.2007
KAH
-
Bài 140. MƠ !
Nếu mơ, tôi sẽ mơ gì ?
Mơ em hạnh phúc hơn nghìn ngày qua !
Trên đời, sống phải vị tha...
Tôi mơ thấy rõ em là... Cô Tiên
Hình em, trông thật dịu hiền
Tôi mơ thấy cả một miền ngát hương...
Em ơi, có phải thiên đường
Cũng không thể sánh tình thương con người ?!
Tôi mơ thấy rõ một người
Vị tha... nở một nụ cười... như Em !
02.10.2007
KAH
-
Bài 139. GIẤC MƠ TRƯỢT...
Thân tặng bạn “Vị tha để hạnh phúc”
Giấc mơ, chỉ giấc mơ thôi
Mà sao em phải đứng ngồi không yên
Cuộc đời ai chẳng cần tiền
Đánh đề bằng "mộng" thì điên mất rồi !
Thử vận may, phải cũng được thôi
Hãy mua xổ số giúp đời, sao không ?
Đề đề, đóm đóm...long nhông
Chui vào túi kẻ "ăn không ngồi rồi.."
Nếu mai có mộng, báo tôi
Để tôi chỉ giúp...hàng xôi gần nhà
Một đồng thôi, cũng đủ à
Cần chi để đóm để mà ra đê !
Ngày 2.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 138. BÁC HỒ LUÔN BÊN CHÚ
Kính tặng chú Đinh Khắc Phách
Cháu nhìn lên tấm ảnh
Trang nghiêm trên tường nhà
Và bất chợt nhận ra
Có một anh lính trẻ
Nụ cười tươi rạng rỡ…
Được ngồi bên Bác Hồ !
Hóa ra chú bây giờ
Chính là người lính ấy…
Lời Bác xưa răn dạy
Bộ đội ở Đền Hùng (*)
Đã hóa thành chân lý
Để gìn giữ non sông !
Tháng năm đã dần xa
Anh lính cũng đã già
Nhưng ký ức về Bác
Thì mãi không phai nhòa…
Như thể mới hôm qua
Bác lại cười hiền hậu…
Trọn đời noi gương Bác
Người lính ấy bây giờ
Vẫn luôn luôn gương mẫu
Rèn con và dạy cháu
Làm việc tốt cho đời
Dù đã nghỉ hưu rồi…
Cháu nhìn lên tấm ảnh
Trang nghiêm trên tường nhà
Và bất chợt nhận ra
Bác Hồ luôn bên Chú !
Hà Nội 9.2007
Kiều Anh hương
(*) Tại Đền Hùng, khi gặp gỡ Bộ đội, Bác Hồ đã từng dạy: "Các vua Hùng đã có công dựng nước, Bác cháu ta phải cùng nhau giữ nước..."
-
Bài 137. MẮT BÃO
Kính tặng những người nghèo vừa đi qua giông bão..!
Người ta nói...
Mắt em sắc như lưỡi dao cau,
Chết người...
Anh cũng mặc...
Bởi vì anh đang hạnh phúc -
Hạnh phúc được chết trong tay em !
Nhưng chiều nay thì thật khác
Khi mắt bão đang xoáy tới quê mình
(Quê mình nghèo khó, thương đau... )
Mắt Bão còn sắc hơn nghìn lưỡi dao cau.
Soi mói, rập rình gieo cái chết
Cho cả triệu triệu con người !!
Mắt Bão !
Mi đang nhìn ta ư ?
Người tình của ngươi đâu nhỉ ?
Ai đã làm cho ngươi phẫn nộ ?!
Hẳn không thể là những người nông dân
Chỉ biết trồng khoai, trồng lúa !..
Hẳn không thể là những người nghèo nơi thành thị...
Chỉ biết căm cui nhọc nhằn trong xưởng thợ !...
Thôi, ta cầu xin ngươi, một lần,
Miền Trung quê ta còn nghèo khó lắm
Kẻ phá hại địa tầng khí quyển
Hẳn phải là những tên nhà giàu
Xây nhà máy bất tuân pháp luật
Ngày ngày nhả khói độc
Làm nóng lên bề mặt địa cầu !..
Mắt Bão !
Mi đang nhìn ta ư ?
Ôi con mắt còn sắc hơn nghìn lần lưỡi dao cau
Hơn nghìn lần sấm rền nguyên tử
Hãy sáng suốt nghĩ suy về nhân tình thế thái
Hãy để những người nghèo thành kính
Gọi đúng tên ngươi là Thần gió, Thần Mưa
Xin đừng phẫn nộ làm chi
Để những người dân quê tôi
và những người nghèo khó trên toàn thế giới
Không phải nhận thêm những khổ đau
Sau những khổ đau do chính con người
Gieo họa !
Mắt bão !
Hãy lắng nghe ta...
Hỡi Thiên thần !
03.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 136. LÀM NGƯỜI !
Thân tặng PAK
Thời thế, thế thời, thời phải thế...
Muốn quyền, muốn chức... phải thế thôi !
Làm đến “Ông Giời” cũng phải học
Học thầy, học bạn...học làm NGƯỜI !
02.10.2007
KAH
-
Về thăm lại cội nguồn-Đền Hùng 2008- Thời gian như lắng lại nơi đây!
Bài 134. ĐỘ DÀI NGẮN CỦA THỜI GIAN
Thời gian không chờ đợi ai !
Đừng nghĩ một năm không dài
Hãy hỏi sinh viên vừa thi trượt
Một năm dài ngắn… bao nhiêu ?
Thời gian không chờ đợi ai !
Đừng nghĩ một tháng không dài
Hãy hỏi người mẹ sinh con thiếu tháng
Một tháng dài ngắn… bao nhiêu?
Thời gian không chờ đợi ai !
Đừng nghĩ một tuần không dài
Hãy hỏi nỗi lo ông Chủ báo
Một tuần dài ngắn… bao nhiêu ?
Thời gian không chờ đợi ai !
Đừng nghĩ một giờ không dài
Hãy hỏi người tình bị lỗi hẹn
Một giờ dài ngắn… bao nhiêu ?
Thời gian không chờ đợi ai !
Đừng nghĩ một phút không dài
Hãy hỏi người đi tàu lỡ chuyến
Một phút dài ngắn… bao nhiêu ?
Thời gian không chờ đợi ai !
Đừng nghĩ một giây không dài
Hãy hỏi người thợ vừa thoát hiểm
Một giây dài ngắn… bao nhiêu ?
Thời gian không chờ đợi ai !
Đừng nghĩ… một phần giây không dài
Hãy hỏi những con tàu vũ trụ
Một phần giây dài ngắn… bao nhiêu ?
***
Ôi, thời gian…
Thời gian không ngừng trôi !
Dài - Ngắn… thật mơ hồ, siêu tưởng
Đừng tiếc vài giây chờ đèn đỏ
Để mất đi dài ngắn cả cuộc đời…
Hãy biết yêu và biết quí từng tích tắc …
Thời gian !
Mãi mãi đấy, nhưng luôn luôn hữu hạn !
Không thể tính bằng độ dài hay ngắn
Thời gian chỉ cảm nhận được bằng chính trái tim
Con người !
Hà Nội, 01.10.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 133. NỖI ĐAU SÔNG HẬU-TẠI SAO ??
Tất cả bỗng sững sờ,
Ôi, Cần Thơ ơi …
Hạnh phúc lớn, Mẹ chưa kịp nhận
Tang tóc đã ập về trắng cả miền Cửu Long…
Nước mắt em dâng đầy dòng sông…
Nơi ta khát khao vẽ lên nền trời xanh
Một cây cầu tựa cây đàn mơ ước
Bỗng sáng nay…thành nấm mồ chôn vùi tất cả
Cha ơi, anh ơi… sao lại thế này ??!
Đất quê nghèo, dẫu phù sa ngập đầy
Mẹ và Em…
Đã phải bao năm rập rình nổi trôi cùng mùa lũ
Thương Đất nước cắt chia nhiều khúc
Ta đi bắc cầu cho con cháu mai sau…
Vậy mà sáng nay, trời ơi, tại sao?
Tại sao những người thợ cầu hiền lành, chân chất
Lại phải nhận thêm những nỗi đau tang thương chất ngất…
Nỗi đau Sông Hậu đang dâng đầy !
Vậy là từ nay, dưới những mái tranh nghèo
Mẹ và Em cùng các con mãi mãi
Phải sớt thêm một bát cơm, đặt lên bàn thờ hương khói…
Cho con, cho cha, cho anh…
Ai sẽ là người..
Phải trả lời câu hỏi -Tại sao?
Tại sao...
Sông Hậu lại tràn dâng
Tang tóc ?!
27.09.2007
Kiều Anh Hương
Thơ- Chúng con vẫn mãi ở nơi đây !
In Trang thơ thành viên
Đăng vào · Report reply
Toàn cảnh Cứ điểm Núi Bông-Núi Nghệ (Tây Nam Huế)-Nơi đồng đội tôi đã anh dũng hy sinh; Nơi thịt xương đã tan trong bom pháo giặc thù tháng 3.1975
KAH đang khấn gọi đồng đội cũ đã hy sinh trên cứ điểm Núi Bông-Núi Nghệ trong tháng 3-1975 -Phía tây nam TP.Huế.
Bài 234. CHÚNG CON VẪN Ở LẠI ĐÂY…
Mẹ ơi,
Thôi đừng mong ngóng, nhắn tìm con…
Thôi đừng đăng báo, truyền hình hay “nhắn tìm đồng đội” nữa !
Nơi chúng con ngã xuống, bạn bè đều nhớ cả
Nhưng chẳng thể nào đón được về đâu !
Chúng con ở đây, trong lòng đất cỏ cây
Thân xác đã hoà vào sông núi
Đồng đội ngày nào cũng có người lui tới
Hương trầm ngát bay, thơm cả một cánh rừng…
Đây Núi Nghệ, Núi Bông(*), vết loang lổ vẫn còn
Dẫu khói lửa đạn bom, từ lâu đã nguội tắt…
Hơn ba chục năm rồi chúng con không có mặt
Nhưng vẫn rất vui, mỗi khi Đất Nước vào xuân !
Chúng con vẫn luôn hướng về Đất Mẹ Quê Hương
Nơi có bao người thân đang thầm đợi
Nơi có tuổi thơ nhọc nhắn ngày đến lớp
Đội mũ rơm, lội dưới giao thông hào…
Chúng con vẫn ở đây, dưới cao vợi Núi Truồi
Làm người lính gác tây nam Thành Huế
Phía sau lưng là Trường Sơn hùng vĩ !
Trước mặt kia là biển rộng mênh mông !
Và tháng ba, ngày 26 hàng năm
Đồng Đội chúng con đều về thăm…Mẹ ạ !
23.04.2008
Kiều Anh Hương
Và "Hương trầm ngát bay, thơm cả một cánh rừng…"
Và đây là nghĩa trang Vùng Nam Đông-Khe Tre-Tây Nam Huế
Đồng đội về thăm các bạn !