-
Số bài viết
691 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Bài viết được đăng bởi Kieu Anh Huong
-
-
[IMG]http://i209.photobucket.com/albums/bb112/Kieu_anhhuong/PICASO/e688scd.jpg[/img]
Bài 80. ANH LẠI VỀ
Tặng VH
Những tưởng, sẽ quên được em, mà không thể
Nỗi nhớ đêm ngày như gai cào vào gan ruột
Đường xa lại dấn bước
Bão quất trước mặt
Mưa dội trắng đầu...
Trái tim đời mỏng mảnh quá... em ơi !
Ta như bao đôi tình nhân
Đã lỡ thương rồi lỡ gét
Muốn xích lại thật gần mà không thể
"Máu sĩ" chẹn lối về...?
Thôi thì... anh sẽ lạy quì
Thêm một lần xin em tha thứ
Hận thù chi, thế gian này đã quá đủ
Đầu rơi, máu chảy đã thành sông !
Chỉ xin em một chữ-BAO DUNG
Bởi chân lý cuộc đời: Cho là được !
Anh chẳng có gì nhiều để cho em
Ngoài trái tim đang liền vết…
Trái tim đời mỏng mảnh quá... em ơi !
21/06/2007
KAH
-
Bài 79. GỬI HÀ GIANG
Bạn tôi ở tận đồn biên
Bữa rồi, gọi nhau lên núi
Bi-đông rượu sắn Xín Mần...
Chia nhau tiếng khèn, câu lượn
Liêu xiêu lối mòn núi cao...?
Thương bạn tôi quyết theo lên
Em gái H'Mông chỉ đường Bản Phố
Lọ lem khuôn mặt than bay...
Cánh rừng mùa khô đang cháy
Rát lòng thương bạn vùng cao...
Nắng gió một vùng biên ải
Heo hắt bóng nhà bàng bạc
Mèo Vạc, Pả Làng, Đồng Văn...
***
Đôi chân em thoăn thoắt bước nhanh
Đổ nắng chiều về ngọn nguồn Sông Lô
sầm sập…
Đêm chìm vào Tả Van, Quản Bạ...
Chợt nhớ ánh đèn lung linh Vị Xuyên…
Ơi Hà Giang, ơi em - Dòng Sông
Qua Cổng Trời hay lên biên giới
Ở đâu tôi cũng gặp
Bóng em và bóng núi
Quyện vào vó ngựa biên cương !
14/06/2007
KAH
-
Bài 78. THƠ VÀ RƯỢU
“Văn mình-vợ người”
Thơ như rượu - viết phải say.
Rượu như thơ – uống phải cay… nồng nàn.
Rượu là men của nhân gian
Thơ là men của triệu ngàn con tim…
Riêng Em-men của ân tình
Không Em, đời biết hiến mình cho ai ?!
Khéo khen con tạo vần xuay…
Rượu – Thơ, Thơ – Rượu dệt đầy yêu thương
Thơ là rượu, chắt cõi lòng
Rượu là thơ, cất bao lần mà nên…
Dù hay dở, rượu-thơ tôi
Kính dâng bách tính… đôi lời sẻ chia !
13/06/2007
Kiều Anh Hương
-
-
Bài 77. QUÊN VIẾNG MỘ EM!
Tháng ba !
Còn trong tiết thanh minh
Anh về quê,
Hương khói cho ông bà mình, tiên tổ...
Đường xa, chẳng quản ngày đêm
Chỉ mong sao kịp tri ân với đời
Lòng thành, thanh tịnh xin người
Cố nhân ơi - chín suối, ngậm cười, chở che...!
*
Trước là thăm Cụ Nguyễn Du
Giữa trưa, nắng rát, mịt mù khói hương...
Trầm thơm tỏa khắp lối vườn
Kim-Kiều tình nghĩa vấn vương... lối mòn...
*
Tiếp theo qua bến Trung Lương
Sửa sang lễ mọn cho tròn chữ tâm
Cháu con, anh chị xa gần...
Cúi mình, cầu khấn một lòng kính thiêng
Kính Ông Bà, kính Tổ Tiên
Kính cha, kính mẹ..., kính Thiên-Đại này
Cầu mong sao - có phúc dày
Trăm năm con cháu sum vầy, vượng lên...
*
Chiều về ra mộ dâng hương
Mênh mông một cõi gió sương u hoài
Kia là Mộ Tổ năm đời
Rêu phong qua mấy phần trời đông-tây
Cháu con qui tập về đây
Can qua, đời dễ có ngày hôm nay !
Kia là phần mộ gần đây
Ông-Bà, Cha-Mẹ đất dày chở che
Khói hương thêm nén tìm về
Ôi quê hương một nghĩa tình bền sâu!
*
Vấn vương hương khói xưa-sau
Đường về, chẳng hiểu nỗi sầu, vì sao
Gập nghềnh đường bỏ phía sau
Nghe như tiếng hú vọng vào trong tai
Giật mình, chợt nhớ: em tôi
Nghĩa trang phần mộ trên đồi chưa qua !
*
Trời ơi, việc trọng sao quên ?
Em tôi, người lính chiến trường năm nao
Hương lòng dẫu thắp, quanh năm
Mà sao lú lẫn, một lần lại quên ?
Sao em không thầm nhắc anh !
Đường xa, đã quá…anh đành khấn vong…
Em ơi, nghĩa nặng, tình sâu
Mốt mai, trở lại, nào đâu hết đường
Xin em chớ trách anh nhiều
Nhớ thương.. thương nhớ…bao chiều vì Em !
Ngày 12/06/2007
KAH
-
Bài 76. CẢM HỨNG!
Thân tặng Hạnh Lê
Cảm hứng là gì?
Cảm hứng là khi những môn đồ trong cơ thể ta đang cựa quậy!
Bụng đói, cái dạ dày cồn cào khóc.
Họng đành hanh, nước bọt nuốt liên hồi.
Cái đầu chợt nhớ về bao của ngon, vật lạ...
Người lễ,
Ta lễ,
Tế lễ…
- Nem cua Ngọc Khánh,
- Chả cá Lã Vọng,
- Ốc hấp vàng ươm Tây Hồ,
- Con gà cúng cha còn nằm trên bàn thờ,
miệng ngậm tăm
chờ trút bỏ bông hồng lễ tạ...,
- Bát phở nóng Nam Ngư những chiều đông giá lạnh,
- Cốc bia hơi sủi bọt cạnh Bờ Hồ giữa tiết thu Hà Nội
lãng đáng suy tư
nhớ Cụ Rùa chìm nổi...
- Chai rượu cất từ Làng Vân không sủi tăm mời gọi
mấy bác gom Nem Phùng về góp hội,
liêu xiêu mấy câu thơ quán cóc
râm ran góc phố thế sự nhỏ to,
lo cho quốc thái, dân sinh…
đình đình, đám đám,
ma chay...
cưới hỏi…
con cái học hành…
Đủ chuyên trên trời
Dưới bể…
Cảm hứng là gì?
Cảm hứng là khi những môn đồ trong cơ thể ta cựa quậy!
- Nỗi nhớ người yêu lờ đờ như các chiến hữu bên Trâu Quì
ngồi mân mê tà áo
bắt ve, bắt rận,
cười, khóc…
- Nỗi nhớ văn chương như mấy thằng cha du đãng…
Gặp ai cũng chích chòe
Thấy em nào cũng muốn ôm hôn
Tán tỉnh
Ngọ ngậy chân tay
Bút mực vung vẩy
Chán phè…
- Nỗi nhớ quê như con Đa Đa, khản hơi kêu cuốc cuốc…
Trái tim đau buốt
Lúc la, lúc lắc
Trói chặt phèo phổi
Ép bụng, lấy hơi
Tung vài chưởng cho vã mồ hôi
Mệt lư, mệt lử
Tắm và ngủ
Mở mắt chào một ngày
Bắt đầu
Cảm hứng mới…
12/6/2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 74. NỖI ĐAU MỘT DÒNG SÔNG
Không còn nữa đâu, dẫu một chút hình hài
Ơi dòng sông tuổi thơ, nơi ta từng tắm mát
Đâu rồi, những trưa hè nồm nam, rượi mát
Con sóng biếc xanh…lấp lánh quẫy chân cầu…
Lưới rách rồi, con cá cũng chẳng còn đâu
Cha mẹ bỏ câu, bỏ chài, bỏ bến…
Em gom những gì (tuổi thơ này ta chưa hề biết!) ?
Lênh đênh rác…lênh đênh khúc sông đời…
Hãy trả lại dòng sông tuổi thơ cho tôi…
Hãy trả lại dòng sông tuổi thơ cho em
Và hãy trả lại dòng sông tuổi thơ cho bạn…
Hãy hành động,
Dù bây giờ, nhãn tiền giá phải trả
Chẳng giản đơn và cũng chẳng rẻ chút nào…
Nhưng vẫn còn hơn, nếu ta biết tương lai
Con cháu ta như dòng sông sẽ chết…
Ôi quê hương, nỗi đau một dòng sông !
Hà Nội, 06/06/2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 73. LỜI NGỎ !
(Lời một bài hát: sao anh lại ngỏ lời vào một đêm trăng khuyết/Để bây giờ thầm tiếc...)
Trăng tròn mà làm chi
Khi lòng người đang khuyết ?
Hoa nở mà làm chi
Khi lòng đời, bão chớp...?
Nỗi buồn luôn có thật.
Như trăng tròn lại khuyết
Như hoa nở lại tàn...
Như tình người muôn thuở
Có khi hợp, khi tan...
Cho anh mượn ánh trăng
Tỏ mờ thay lời ngỏ
Cho anh mượn sắc hoa
Ủ hương thầm theo gió
Chia sớt em nỗi buồn...
Trăng tròn rồi lại khuyết
Lòng em khuyết lại tròn
Đếm đo chi thời thế
Con tạo với thời gian...
Bất chợt thương thật thương
Ôi trái tim khờ khạo
Sáng nay đập liên hồi
Lời ngỏ nào là thật ?!
5/6/07
KAH
-
Bài 72. KHÚC HÁT CON TIM!
Tặng Vân Hồng
Thật lạ kỳ,
Như thể, Em đang hiện về trước mặt
Dấu yêu xưa...
Như chưa bao giờ nguôi tắt
Gió lãng du...
Thơ thẩn những phương nào...?
Thôi đành,
Gửi nhớ thương vào trong chiêm bao
Hãy ngủ ngoan, với mộng lành em nhé
San sẻ bớt cho anh những miền ký ức
Dẫu chẳng ngọt ngào... ký ức của ngày xưa !
Đừng nhắc nữa những câu chuyện nắng - mưa
Những Nợ-Vay, ân tình, ai oán
"Nhân vô thập toàn..."-
Người xưa đã dạy;
Chỉ mong sao,
Trái tim mau liền nhịp
Vĩ khúc cho nhau là nghìn khúc hát
Khúc hát CON NGƯỜI !
Hà Nội, 4/6/07
-
Bài 71. NHỚ VỀ PHỐ HÀNG XANH
Tặng AL
Phố Hàng Xanh mưa...
Tôi chợt nhớ về một ngày thu xa ấy.
Nhà Em cũng ở Phố Hàng Xanh
Nỗi nghèo khó dấu sau mười cái "suộc" (*)
Tôi ngẩn ngơ đi tìm em
Từ trưa đến tối...
Ngổn ngang con hẻm
Vòng vo bao lối
Xóm nghèo vất vưởng sau Nghiã trang !
Phố Hàng Xanh mưa...
Dù vậy,
Lửa vẫn cháy trong mưa
Hẹn bao lần nhưng sao không gặp
Nhà em nghèo, nhưng lòng anh đâu hẹp
Gió tềnh toàng hú gọi... tìm nhau !
Phố Hàng Xanh xưa...
Anh nhớ mãi, qua cầu rẽ phải
Hun hút con hẻm, "suộc" dài, "suộc" ngắn...
Sao em nỡ trói anh vô vòng Kim cô
Sét đánh...
Để rồi Phố Hàng Xanh trở thành Phố Mưa
Để rồi Phố Hàng Xanh mãi thành Phố xưa !
01/06/2007
Kiều Anh Hương
Chú thích: (*) "Suộc": Cách chỉ dẫn địa chỉ ở Sài Gòn xưa (và cả nay?), ví dụ: Địa chỉ nhà tôi: 30/7/12/3/6...Đường Hàng Xanh. Ngày xưa, thường thì dân càng nghèo càng phải ở sâu trong hẻm và vì vậy số lần "suộc" cứ tăng lên... và việc tìm nhà đến nản. Tuy vậy, với cách ghi địa chỉ số nhà như trên vẫn thật dễ tìm chứ không như ở Hà Nội bây giờ: Theo thứ tự: Ngõ/ngách/ngọc/ngạch...hết sức dở hơi!
-
GIÁ NHƯ...
Kính tặng Nhà Thơ Phạm Tiến Duật
Dĩ nhiên,
Cuộc đời đã có đầy những điều... giá như !
Giá như không xẩy ra cuộc chiến
Giá như bạn bè thân yêu ta sống lại
Giá như tôi không trở thành nhà thơ...
Dĩ nhiên,
Cuộc đời đã có đầy những điều... giá như !
Nhưng điều giá như... bây giờ tôi có thể nghĩ được
Là Anh không phải đớn đau trong bệnh tật
Vật vã trong tột cùng của hố đen thất vọng...thẳm sâu !
Giá như... vâng, chỉ giá như thôi
Trong cuộc đời này, nếu không có Anh thắp lửa
Bao nhiêu binh đoàn sẽ sống trong khắc khoải
Bởi chiến tranh cũng chỉ là... chiến tranh thôi !
Nhưng sẽ là điều không tưởng, nếu chỉ có... giá như !
Giá như Quê tôi không có Nguyễn Du
Không có những câu Kiều mẹ ru ta lớn lên cùng Đất Nước
Gia như...và giá như...
Xin đừng biện minh cho muôn đời lịch sử
Bởi lịch sử không tái tạo nguyên mẫu bao giờ !...
Và giá như...
Sẽ mãi mãi không tồn tại... điều bất ngờ
Đất nước này chỉ có một thời đánh Mỹ
Đất nước này chỉ có mình Anh-một Nhà thơ Chiến Sĩ
Đã dựng nên một tượng đài kỳ vĩ
Giữa Trường Sơn Thi ca!
Giữa Trường Sơn huyền thoại bao la...!
14.11.2007
Kiều Anh Hương
-
Nữ doanh nhân trả thơ cho Phạm Tiến Duật
TP- Phan Bích Thiện - nữ nhà thơ, kiêm doanh nhân ở Budapest (Hungary) có một bài thơ rất hay nhưng không phải của chị, mà là của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Đó là bài “Áo đỏ em đi trong chiều tuyết trắng.
Xin giới thiệu bài viết của Phan Bích Thiện xung quanh bài thơ này.
Tôi gặp anh Phạm Tiến Duật lần đầu tiên năm 1987 hồi còn là sinh viên ở Liên Xô. Đợt đó anh đi trong đoàn Hội Nhà văn cùng các anh Đỗ Chu, Diệp Minh Tuyền... Tôi đến lấy quà của gia đình nhờ anh Đỗ Chu cầm sang.
Đang ngồi nói chuyện thì có người cao cao với nụ cười rất dễ mến bước vào. “Đây là anh Duật” - anh Đỗ Chu giới thiệu.
Tôi sững một chút vì không nghĩ mình lại được gặp tác giả của “Gửi em cô thanh niên xung phong”, “Lính mà em” mà sinh viên chúng tôi đứa nào cũng thuộc lòng.
Phạm Tiến Duật là người rất dễ gần, chỉ sau một hồi trò chuyện tôi có cảm tưởng đã quen anh lâu rồi. Tôi đánh bạo mời các anh về trường tôi nói chuyện, các anh vui vẻ nhận lời ngay.
Đón các anh về trường, tuyết rơi trắng trời. Cái lạnh tháng 12 của nước Nga xuyên thấu xương thịt. Sinh viên không có tiền nên tôi đưa các anh đi metro rồi xe buýt.
Ngắm thành phố, anh Duật nói: “Lạnh nhưng đẹp quá, tất cả đều trắng xóa”. Buổi tối đó rất vui, anh Duật đọc thơ, anh Tuyền nói về tình yêu rồi cầm đàn hát nữa. Câu chuyện thơ ca kéo dài tiếp trong bữa cháo gà chúng tôi đãi các anh sau đó.
Lúc tiễn các anh về, tôi đưa quyển sổ thơ của mình và nhờ các anh chép cho tôi vài bài. Anh Duật có hỏi tôi: “Em đọc nhiều, biết nhiều về thơ, thế em có làm thơ không?”. Tôi nói là không bao giờ tôi nghĩ mình sẽ làm thơ được.
Hôm sau đến chia tay các anh tôi nhận lại quyển sổ thơ. Anh Duật bảo “Em đọc đi”. Tôi mở ra thấy bài thơ: Áo đỏ em đi trong chiều tuyết trắng.
Đúng là hôm đi đón các anh tôi mặc áo khoác đỏ. Đến tận bây giờ màu đỏ vẫn là màu tôi yêu thích. Tôi cảm ơn và xin phép đăng lên tập san sinh viên. Anh Duật nói: “Bài này anh viết cho em, là của em. Em sử dụng thế nào là quyền của em. Mà em muốn đăng cũng được, em lấy tên em đi, đừng bao giờ ghi tên anh”.
Tôi tròn mắt: “Sao? Lấy tên em á? Em làm sao làm được thơ hay thế”. “Không sao - anh Duật cười - cứ lấy tên em đi. Rồi em cứ thử viết đi, viết những gì em cảm thấy, những gì em suy nghĩ. Em thấy em sẽ viết được mà”.
Một thời gian dài tôi không muốn đăng bài thơ ấy. Tôi bắt đầu viết và thích thú là nhiều khi viết được những bài mình rất thích. Tôi đưa bạn bè đọc và nhận được nhiều lời đồng cảm. Nhưng cứ mỗi lần tuyết rơi tôi lại nhớ đến bài thơ ấy.
Tôi muốn viết về cảnh tuyết rơi thì những vần thơ ấy lại ngân lên. Tôi quyết định sẽ chia sẻ cho mọi người cùng thưởng thức. Đã có một cam kết với anh Duật, tôi lấy tên tôi khi gửi. Khi mọi người khen tôi chỉ biết cười: “Bài này rất đặc biệt”.
Mùa hè 2004, tôi về Việt Nam và đến thăm anh Duật sau 17 năm từ mùa thu Nga năm ấy. Tôi không nghĩ là anh còn nhớ tôi. “Em là Thiện gặp anh hồi ở Nga. Anh còn nhớ em không?”. “Sao không nhớ, để anh gọi anh Đỗ Chu sang đây”.
Tôi ngạc nhiên và cảm thấy sung sướng vì quả thật là cả anh Duật lẫn anh Chu vẫn còn nhớ những ngày đông ấy. “ Sau đó em có viết không?” - anh Duật hỏi tôi. “Có, em thường xuyên viết”. “Cho anh xem nhé”.
Tôi mang tới cho anh những bài thơ tôi viết. Tôi vẫn nhớ những lời anh nói khi tôi đến gặp anh. “Anh rất xúc động khi đọc thơ em. Anh có thể nói với em rằng thậm chí anh còn hiểu em hơn những người bạn gái thân của em.
Họ nói chuyện với em, hỏi em làm ăn thế nào, có giàu không, con cái ra sao. Còn tâm tư của em thì có khi họ không hiểu. Mà thơ em in thành sách được đấy”.
Lại một lần nữa anh làm tôi tròn mắt, tôi chưa bao giờ nghĩ thơ mình sẽ có thể in thành sách. Và thế là tập thơ đầu tiên của tôi “Tình yêu không đáy” đã ra đời cũng là nhờ sự khuyến khích của anh.
Lần cuối tôi về thăm anh thì anh không nói được nữa. Tôi chỉ biết đứng ngắm nhìn anh mà lòng đau thắt. Số phận không chỉ sắp cướp đi một nhà thơ lớn mà còn mang đi vĩnh viễn người đã đưa tôi vào thế giới thơ ca.
Giờ đây tôi không còn mang được cho anh đọc những dòng tôi mới viết. Giờ anh Duật không còn nữa, tôi xin phép anh thất hứa lời cam kết đúng 20 năm trước.
Tôi xin ghi lại tên đích thực của tác giả bài thơ “Áo đỏ em đi trong chiều tuyết trắng” - Phạm Tiến Duật.
Phan Bích Thiện
Budapest, 12/2007
-
XE KHÔNG KÍNH VÀ VÒNG TRẮNG….
Nhân đọc lại Bài thơ ”Tiểu đội xe không kính” và “Vòng trắng“ của PTD
Bây giờ,
“Xe không kính” không thể được gọi là
Cái xe !
Cũng giống như ngày xưa,
Ai không nói như ý Đảng đều bị coi là phản động
Bởi thật giản đơn
Ngày ấy…
Ý Đảng và Lòng Dân là một
Còn bây giờ...
Giản đơn hơn ngày xưa rất nhiều,
Cái xe,
Khi được gọi là...Cái xe...
Nghĩa là phải có kính !
Nếu không
Sẽ chẳng thể nào được chạy trên đường
Dẫu trong buồng lái có hơn
Một TRÁI TIM !
Cũng như vậy,
Từ cổ chí kim
Khăn tang
Mãi vẫn chỉ là cái khăn tang thôi
Dẫu con người có quấn lên đầu
"Vòng trắng” tròn hay méo
Hình “con số không" hay là hình êlíp…
Thì nỗi đau vẫn cứ phải vùi sâu
Vào lòng đất
Nơi cuộc đời sẽ được trả lại sự công bằng như nhất
Vương Chúa hay Thần Dân
Tất cả…
Đều là ma Nước Việt
***
“Ôi, Chiến tranh ! Chiến tranh !
Đâu bạn bè tôi ngày nào ?
Ai còn, ai mất ?
Bữa cơm quê một chiều Hội Lim
Thằng Hùng ngồi khóc
Thương 3 đứa con nuôi mãi không thành người
Bởi chất độc “màu da cam” ! ...
Bởi di chứng của một thời sốt rét
Bởi vết thương xưa dù đã nhiều năm liền vết…”
Ôi chiến tranh ! Chiến tranh !
Định luật của cuộc đời
Tất yếu, liền sau nó
Là những ”Vòng trắng” khăn tang…
Thế thôi !
09.12.2007
KAH
-
TRÁI TIM CON NGƯỜI CỦA TRƯỜNG SƠN ĐÃ NGỪNG ĐẬP…
Kính tặng hương hồn Nhà Thơ Phạm Tiến Duật !
Quả thật, ta chẳng thể nào tin
Đã tắt thật rồi… một trái tim -
Trái tim của Trường Sơn thời đánh Mỹ !
B52, đạn bom… và pháo bầy… không thể chết
Đói cơm, sốt rừng;
Mưa sườn đông, nắng sườn tây… gian lao không lùi bước…
Bởi Trái tim Anh đã thuộc về Trường Sơn !
Trường Sơn, Trường Sơn ơi…
Đêm nay, hẳn đất rừng Trường Sơn đang run lên từng cơn sốt…
Mọi con suối, con sông của Trường Sơn đều ầm ào, réo gào, thương xót…
Những ngọn gió của đại ngàn Trường Sơn cũng đang than khóc…
Bởi một sự thật giản đơn, giản đơn thôi :
Trái tim Con Người của Trường Sơn đã ngừng đập !
Ôi, chẳng thể nào tin, suốt ba mươi trời đánh giặc
Dưới ngàn lần bom rơi, lửa cháy
Rừng Trường Sơn vẫn sống trong hy vọng, thẳm xanh...
Nhưng với ba mươi năm trong hòa bình, dựng xây
Rừng Trường Sơn lại phải gục ngã, đớn đau hơn… vì “lâm tặc”!
Nhưng tất cả, tất cả...
Cũng chẳng thể nào buốt rát hơn hôm nay
Khi Trái Tim CON NGƯỜI của Trường Sơn đã ngừng đập !
Không thể cứu được nữa rồi trái tim Anh !
Nhưng vẫn còn đó Trái tim của Trường Sơn…
Hỡi con người...Hãy chung tay giữ lấy!
Hà Nội, ngày 05.12.2007
Kiều Anh Hương
-
VẦNG TRĂNG TRƯỜNG SƠN NĂM 2000
Kính tặng anh Phạm Tiến Duật
Trở lại Trường Sơn năm hai ngàn ...
Bất ngờ em gặp lại :
“Vầng trăng và Quầng lửa * (*)
Cháy rực giữa rừng khuya
ánh điện hàn chớp loè mặt đất ...
Tiếng xe xích ầm ì ...
Cứ ngỡ tăng ta đang vào chiến dịch
Mùa khô năm một chín bảy hai ( 1972 ) !
Thì ra, vầng trăng cháy trong chiêm bao ...
Ôi vầng trăng đỏ ối ngày nào
Đau đáu dõi theo từng quầng lửa
Đang trùm lên đoàn pháo, đoàn xe
Ngút trời những đêm A-so, A-sao ....
Ngày ấy,
Em chưa hề biết thế nào là cái đèn kéo quân -
(Trò chơi của con người !)
Chỉ có “Lửa Đèn” (**) trong thơ anh
Đã thắp lên trong tim em ngàn đốm lửa
Cháy bập bùng suốt cả tuổi thanh xuân !
Và chúng Em đã lớn lên,
Cùng với “Vầng trăng.. “ Trường sơn
Cùng với đại ngàn trơ trụi
Đỏ mắt dõi chờ từng chuyến xe
Xuyên qua bom rền, đạn xối
Chợt hiểu cái đèn kéo quân
Trong thơ anh huyền thoại
Lớn lao biết nhường nào !...
Vậy nên, đến tận bây giờ,
Trong những đêm không ngủ
Em thường nhớ về mặt trận
Nhớ về những ngọn đèn dầu thắp trong ống nứa
Nhọc nhằn dẫn lối xe đi...
Nhớ về Trường Sơn,
Nơi đã khắc dấu một thời trận mạc
Nơi đã khắc dấu chân Anh và Em
Trong trùng điệp đoàn quân đi diệt Mỹ...
Làm nên cái đèn lồng kéo quân
vĩ đại nhất hành tinh
giữa thế kỷ hai mươi !
Và chính nó, lũ "ma trơi" ngày ấy
Đã phải căng mắt dõi theo
Những ngọn đèn dầu bé xíu
Như triệu triệu ánh sao đêm
Hối hả hướng về đồng bằng,
Hối hả hướng về thành phố...
Cháy rực lên thành ánh lửa bình minh
Của ngày Ba-Mươi-Tháng-Tư lịch sử !
***
Ôi, Chiến tranh ! Chiến tranh !
Đâu bạn bè tôi ngày nào ?
Ai còn, ai mất ?
Bữa cơm quê một chiều Hội Lim
Thằng Hùng ngồi khóc
Thương 3 đứa con
nuôi mãi không thành người
Bởi chất độc “màu da cam” ! ...
Bởi di chứng của một thời sốt rét
Bởi vết thương xưa dù đã nhiều năm liền vết
Vẫn nhói đau giữa lòng đời ...
***
“Vầng trăng và những quầng lửa “
dấu trong ba lô ngày nào
Em lại lục tìm và chong đèn ngồi đọc
Hình như sắp có chiến tranh
Hình như lũ “ma trơi” đang dồn về I-Rắc...
Ơi Lửa Đèn ! Lửa Đèn !
Bao lần rồi, ta đã nhoè mí mắt ...?
Chẳng có nỗi đau nào giống nhau
Trang thơ mệt nhoài khao khát !
Chiến tranh hiện hữu những năm 2000...
Sẽ nghìn lần hơn - tàn khốc
Tất cả những gì trong thơ Anh đã viết...
Con người lại bắt gặp
Trên những trang tin về Bát Đát ( Baghdad )
Nơi máu sẽ rơi vì hoả tiễn và bom khoan
Chúng nó lại đến “ ... từ bên kia biển
Rủ nhau bay như một lũ ma trơi ...” (**)
Xin hãy thắp
Lửa Đèn lên Anh ơi!
Để nhận rõ mặt người
Để đẩy lùi chiến tranh !
Cho những cuộc hành quân nào còn trong bóng tối
Sẽ hiện muôn đời trên mặt ngọn đèn xoay.(**)
A Lưới 3-2002-Hà Nội 3-2003
Kiều Anh Hương
(*): Tập thơ của Phạm Tiến Duật –NXB Văn học1970(?) ;
(**)Bài thơ Lửa đèn, in trong tập thơ nói trên và những câu thơ trích..
-
Bài 70. NHÀ CHỈ CÓ BỐN NGƯỜI
Nhà chỉ có bốn người
Chị Giang sang Úc học
Chỉ còn lại 3 thôi
Một phòng bị bỏ không
Mẹ vừa đi công tác
Chỉ còn lại hai thôi.
Bố suốt ngày cơ quan
Tối mù mới về ngủ
Chỉ còn lại mình thôi !
***
Nhà chỉ có 4 người
Bốn người đi bốn hướng
Chỉ còn lại cút côi !
31/5/2007
Kiều Anh Hương
-
Trái tim của "Tiểu đội xe không kính" - nhà thơ Phạm Tiến Duật đã ngừng đập !
Hãy truy cập vào Mạng Giáo dục để xem chi tiết hơn theo đường linh:
http://diendan.edu.net.vn/forums/thread/367233.aspx
Hôm nay, tại nhà tang lễ Bộ Quốc Phòng Hà Nội đã chính thức tổ chức nghi lễ tiễn đưa nhà thơ.
Kiều Anh Hương xin gửi đến bạn thơ bài thơ vừa mới viết xong, ngay sau khi đến viếng Anh:
ĐÁM TANG NHÀ THƠ PHẠM TIẾN DUẬT
Đám tang Nhà Thơ Phạm Tiến Duật
Nghi thức - một công dân bình thường
Bởi trên đời chưa bao giờ Anh là nhân vật quan trọng
Nhưng Trái Tim Anh vẫn đập giữa triệu người !
Đám tang Nhà Thơ Phạm Tiến Duật
Công báo đã đăng: chỉ đến 9 giờ…
Nhưng dòng người xếp hàng đến viếng
Vẫn kéo dài như vô tận không thôi !
Trong dòng người đến chia biệt hôm nay
Có bạn thơ và những người yêu thơ Anh bất tử
Những nhà văn và những nhà sử học…
Những cựu binh và cựu thanh niên xung phong…
Có đủ cả - các Ông, các Mẹ, các Em
Có đủ cả những doanh nhân, nông dân, trí thức…
Chỉ thiếu mỗi tiếng kèn Quân Nhạc
Và hình như… cả một vài Yếu Nhân !
Nhưng không sao, đây chỉ là Đám tang một Nhà Thơ
Thơ không chết thì Người sao lại chết ?
Đám tang bình dân vẫn trùng trùng sau, trước
Họ đến đây không chỉ để tiễn đưa…
Họ đến đây, bởi còn một lẽ thật giản đơn
Để thấy lại tuổi hai mươi và cầm tay đồng đội cũ…
Để thấy lại sức mạnh của Thi Ca trong chiến trận
Và để được thấy rõ hơn… những tấm lòng Nhân Văn !
Cứ thế, dòng người lặng lẽ bước qua bên Anh
Lặng lẽ nhìn nhau…không nước mắt
Bởi Anh có chết đâu mà phải khóc
Anh vẫn còn đó thôi, dung dị một Con Người !
Hà Nội, ngày 11.12.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 69. NỢ
Tặng VH
Nếu là... anh trót nợ,
Không chỉ nửa cuộc đời
Mà sẽ xin dâng hiến
Tất cả vì em thôi !
Thế chấp chi người ơi...?
Thời gian là hữu hạn
Nợ -Vay càng khó trả
Rao bán, ai dám mua...
Chỉ sợ chốn Thiên Thai
Vườn Đào thơm... lạc lối
Trương Chi khó tìm về
Mái nhà xưa... hoang phế...
Một ngày chốn bồng lai
Ngàn ngày nơi hạ giới
Xin Ông Trời làm chứng
Món NỢ nhỏ nhoi này ?!!!
31/5/2007
KAH
-
[size=3]Bài 68. THI SĨ ... NGU NGƠ ! (bản sao)
Dấn thân làm nghiệp "SĨ"
Đều mắc bệnh: NGU NGƠ
Hình như ai cũng biết
Nhưng vẫn thích “xáp zdô” !...
Thật lòng, mà nói nhé
Ai gét tớ bao nhiêu
Thì với Thơ cũng vậy
Tớ gét lại bấy nhiêu
Nhưng chẳng hiểu vì sao
Khi buồn THƠ lại đến
Như hiểu rõ nỗi niềm
Sẻ chia và âu yếm…
Như tình yêu huyền diệu
Như tình em đó thôi
Càng xa càng thương nhớ
Hóa ra : Thơ tuyệt vời...?!
"Lòng buồn như trang giấy
Mơ ước - bao vần THƠ..."
Thôi trót làm “kẻ sĩ”
Nên buồn cũng NGU NGƠ !
30.7.07
KAH[/size]
-
Bài 67. LỜI YÊU CUỐI CÙNG...
Sáng nay,
ngập ngừng...
nhấc máy
Muốn phôn về cho em
Những lời xưa "có cánh..."
Nối hôm qua-hôm nay
*
Nỗi buồn chợt lắt lay
Như cơn mưa ập đến
Trống trường hay trống ngực
Mà tim muốn vỡ oà...
*
Biết em còn muốn nghe
Lời con tim đã chết
Một khúc trầm ùng ục..
Một nốt giáng... sắt se
*
Thôi đành cứ nhấc lên
Phôn cho em lần cuối
Xin em cứ lặng im
Để cho anh được nói:
Lời yêu em cuối cùng !
30/5/2007
KAH
-
THƠ CHO ÁI LY
Cũng chỉ là một ngày như mọi ngày…
BIẾT, nhưng vẫn mong chờ, hy vọng
Một điều thôi, nhỏ bé
Những niềm vui vu vơ…
Lại muốn thả lòng vô nỗi buồn
Thả vô trang thơ...linh tinh
nhưng thôi, sao không nhặt
góp thành BAO yêu thương
24.05.2007
KAH
-
TRÁI TIM CON NGƯỜI CỦA TRƯỜNG SƠN ĐÃ NGỪNG ĐẬP…
Kính tặng hương hồn Nhà Thơ Phạm Tiến Duật !
Quả thật, ta chẳng thể nào tin
Đã tắt thật rồi… một trái tim -
Trái tim của Trường Sơn thời đánh Mỹ !
B52, đạn bom… và pháo bầy… không thể chết
Đói cơm, sốt rừng;
Mưa sườn đông, nắng sườn tây… gian lao không lùi bước…
Bởi Trái tim Anh đã thuộc về Trường Sơn !
Trường Sơn, Trường Sơn ơi…
Đêm nay, hẳn đất rừng Trường Sơn đang run lên từng cơn sốt…
Mọi con suối, con sông của Trường Sơn đều ầm ào, réo gào, thương xót…
Những ngọn gió của đại ngàn Trường Sơn cũng đang than khóc…
Bởi một sự thật giản đơn, giản đơn thôi :
Trái tim Con Người của Trường Sơn đã ngừng đập !
Ôi, chẳng thể nào tin, suốt ba mươi trời đánh giặc
Dưới ngàn lần bom rơi, lửa cháy
Rừng Trường Sơn vẫn sống trong hy vọng, thẳm xanh...
Nhưng với ba mươi năm trong hòa bình, dựng xây
Rừng Trường Sơn lại phải gục ngã, đớn đau hơn… vì “lâm tặc”!
Nhưng tất cả, tất cả...
Cũng chẳng thể nào buốt rát hơn hôm nay
Khi Trái Tim CON NGƯỜI của Trường Sơn đã ngừng đập !
Không thể cứu được nữa rồi trái tim Anh !
Nhưng vẫn còn đó Trái tim của Trường Sơn…
Hỡi con người...Hãy chung tay giữ lấy!
Hà Nội, ngày 05.12.2007
Kiều Anh Hương
Hãy bấm vào đây để xem chi tiết hơn : http://diendan.edu.net.vn/forums/thread/367233.aspx
Anh và Em, giờ đã âm dương cách biệt ! Than ôi, giờ ly biệt...
-
Bài 66. HIỂU NHẦM
Thế là từ hai phía
Chúng ta cùng hiểu nhầm...
"Đồn Tây" nhiều địch thế
Du kích liệu thắng không ?
Em thì cứ lặng thinh
Như đang chờ "chủ lực" ?
Du kích tôi - chầu chực...
Nghĩ: lực bất tòng tâm !
Thôi đành lặng ngắm em
(Từ thẳm sâu thương nhớ...)
Ước mong sao hạnh phúc
Luôn rạng ngời tim yêu !
***
Còn từ nửa bên kia
Hẳn nghĩ tôi trốn chạy ?!
Không đâu, em biết đấy
Anh vẫn mãi đợi chờ...
Chỉ một điều: ngây ngô
Thuốc liều không biết uống
Tình yêu vốn kiệm lời
Mà tôi thì... cà cuống !
***
Có dối lừa nào đâu ?
Ngu ngơ lời thề thốt...
Giá em đừng dại dột
Chủ lực cũng đừng hòng...
"Bây giờ nắng hay mưa
Mình em về phố nhỏ..."
Còn tôi... vẫn đứng đó
Ngắm em đi trong mơ !
29/5/2007
KAH
-
GIÁ NHƯ...
Tạng VH
Giá như... Lại chuyện giá như...
Nếu Anh nghe thấu được từ phía Em
Trái tim đã chẳng ngủ yên
Dẫu cho núi thẳm, thác ghềnh... cũng đi...
Bởi vì yêu, chẳng xá chi
Màu tình yêu Tím dễ gì nhạt phai
Nông - Sông đo mãi được sao
Để sầu anh gánh... để ngài anh nâng...
Mốt mai chịu trận... dỗi hờn
Mộng lành... em sẽ nghìn lần mãn viên
Nhưng, thôi Em, lại giá như...
Giá như... về được ngày xưa...
thôi mà...!
25/5/2007
KAH
Kiều Anh Hương - Thơ viết chưa in - Gom lại
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Bài 81. EM VÀ RƯỢU
Em như rượu ủ trăm năm
Nhấm nhi, đầu lưỡi vừa nồng, vừa thơm
Ngày xa, đêm nhớ... vấn vương
Đêm gần, đón chén rượu hồng ngất ngây…
Đời không rượu-tình không em
Khác chi mạch đất khô cằn người ơi !
25/06/2007
KAH
Bài 82. LÂU RỒI KHÔNG GẶP…
Tặng P.
Lâu rồi không gặp em
Chiều một mình qua phố...
Cơn mưa nào chợt đổ
Xây xẩm cuối mắt nhìn!
Biển muôn đời vẫn rộng
Nhưng chỉ biển biết thôi
Còn âu lo, phiền muộn...
Hãy chia sớt cho đời.
Có thể không chia hết,
Nhưng sẽ vợi nỗi lòng
Biển muôn đời, sóng cuộn
Khi trời làm bão giông…
Lâu rồi không gặp em
Chiều một mình qua phố…
Cơn mưa sầm sập đổ
Chắc Biển lại động rồi
Ở phía kia góc phố
Anh chợt thấy hai người
Nép vào nhau tình tự
Như chẳng có mưa rơi !...
5/7/2007
KAH