-
Số bài viết
691 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Bài viết được đăng bởi Kieu Anh Huong
-
-
Bài 131. RÕ RÀNG THU ĐANG TỚI
Rõ ràng Thu đang tới
Khe khẽ chạm môi em
Mơn man làn tóc xanh
Và nhẹ nhàng xuống phố
Len lỏi giữa dòng người…
Sáng nay mẹ dậy sớm
Ra vườn đón Thu sang
Vươn vai chào gió mới,
Thanh tao thêm đường quyền...
Hình như mẹ trẻ lại
Hàng cây lao xao đùa...
Hương thơm từ đâu nhỉ
Mà gió đưa, gió đưa…
Tấm chăn mỏng nửa đêm
Ta vội vàng choàng đắp
(Hình như co ngắn hơn
Bởi gió Thu lành lạnh)
Xích anh thêm gần em...!
Rõ ràng Thu đang tới
Lá vàng xây tình yêu
Thiệp mời ai đây nữa ?
Hà Nội mùa cưới rồi !
Chào em, chào Mùa Thu !
Chào em, chào ngày mới !
25.09.2007
Kiều Anh Hương
-
128. ĐỊNH NGHĨA HÀ NỘI
Hà Nội là ai ?
Hà Nội là gì ?”
Xin đừng hỏi ngây ngô như thế !
Nhưng quả thật,
Trong tôi vẫn nhiều khi chợt nghĩ
Hà Nội là gì ?
Hà Nội là ai ?
Trong thẳm sâu tít tắp của thời gian…
Hà Nội là Thăng Long
Nơi địa linh, hội khí non sông
Nơi Rồng tiên bay lên mở cõi
Nơi ghi dấu những chiến công lừng lẫy
Anh hùng, hào kiệt bao đời!
Trong bao la vô tận của đất trời…
Hà Nội là Đông Đô
Nơi nhân kiệt lập nên Tiên Đế
Nơi Rùa thiêng trao kiếm báu cho Vua
Nơi hội tụ triệu trái tim Bách Việt
Giai nhân, thực khách đua tài…
Hà Nội ơi, Hà Nội ơi !
Ai đã ra đi và ai đang trở lại
Xin hãy lắng nghe lời sâu thắm nơi đây
Hà Nội, không chỉ là Hà Nội !
Để ta nhớ thương, để ta ngắm, ta say…
Hà Nội là nơi Vua Lý đọc chiếu dựng đô
Cùng Lê Hoàn đẩy lùi quan quân nhà Tống
Hà Nội là nơi Vua Trần ba lần
đánh tan lũ Nguyên Mông xâm lược
Để sử sách ghi danh những "Bạch Đằng Giang..."
Hà Nội là nơi Vua Lê trả kiếm báu về Hồ Gươm
Sau bao năm "nếm mật nằm gai, há phải một hai sớm tối.."
Quét sạch giặc Hán - Minh, dựng "Bình Ngô đại cáo..."
Khúc khải hoàn ca Đại Việt tự ngàn xưa...
Hà Nội là nơi gió Cách Mạng mùa thu
Thổi linh khí, gọi hồn thiêng cố Quốc
Nơi Bác Hồ hào sảng đọc tuyên ngôn độc lập
Làm nên "những Điện Biên chấn động địa cầu..."
Đuổi giặc Pháp và đánh tan quân xâm lược Mỹ
Để cháu con mãi mãi ngửng cao đầu
Để non sông thu về một mối !
Để Việt Nam lớn mạnh cùng năm Châu...
Hà Nội là trái tim Việt Nam kiêu hãnh !
Hà Nội là trái tim của chính mình !
Hà Nội, 19.09.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 127. TẶNG CON
Nhặt nhạnh quanh đời vài ba chữ
Gom lại ít thơ để tặng con…
Xe hơi, tiền bạc, rồi sẽ có
Không thơ… dễ gì ta giàu hơn !
Muốn hiểu ý thơ, con biết không
Phải trải hồn ra cùng núi sông
Tình bạn, tình người… luôn toàn vẹn
Thơ dưỡng tâm hồn luôn sáng trong !
Đất nước mỗi ngày sẽ giàu lên
Cơn ăn, áo mặc khỏi cảm phiền…
Người người rủ nhau đi vãn cảnh…
Đông- Tây… kim cổ, còn hơn tiên !
Người giàu lúc đó không tính của
Có thơ sẽ có thêm cuộc đời
Ngôn ngữ bốn phương đều giao tiếp
Qua thơ, thế thái hiểu nhau hơn !
Nhặt nhạnh quanh đời vài ba chữ
Chẳng thể dối lòng… cha tặng con !
Cốt cách cuộc đời phải cao đẹp
Hiểu thơ, con sẽ luôn giàu hơn !
Hà Nội, ngày 19.09.2009
Kiều Anh Hương
-
Nghe tin Nguyệt Thảo, một người bạn của chúng ta trên Blog thơ trẻ đã ra đi; Bạn bè bàng hoàng; Còn chúng ta không ít người chưa kịp đọc hết những trang viết của Nguyệt Thảo. Kiều Anh Hương cũng thế và vội lật tìm những trang viết của Bạn và thật đau xót khi trên cái list tìm thấy, truyện ngắn "Một chỗ ở Thiên Đàng" như là một điềm báo về định mệnh cứ nằm vật vã trên hàng đầu tiên (http://diendan.thotre.com/index.php?showtopic=5295&hl=). Nghĩ mà càng xót thương một người bạn ở cuối mảnh đất cực nam của Tổ Quốc; Bạn Nguyệt Thảo ơi, dẫu chưa một lần biết mặt và một lần tâm sự, nhưng những gì bạn đã để lại cho Diễn đàn này là đáng trân trọng. Mong bạn siêu thoát và phù hộ độ trì cho gia đình bè bạn...
KAH xin gửi tặng hương hồn bạn bài thơ này:
HỢP ĐỒNG VỚI CHÚA
Thương tặng bạn thơ Nguyệt Thảo
Thế là bản hợp đồng với Thượng Đế đã hoàn thành…
Nhưng người được thụ hưởng không phải là Quốc Vương Fataray
Mà chính là em – Thi nhân Nguyệt Thảo !
Với tấm vé vào cửa thiên đàng mang mã số X…
Chẳng cần xuất trình đâu, em vẫn bay thẳng lên Trời…
Không phải qua bất cứ trạm trung chuyển nào
Không đóng thêm bất kỳ khoản lệ phí nào
Và cũng như không phải thực hiện thêm bất kỳ thủ tục thừa thãi nào...
Luật Nhà Trời đã định
Trong thời gian ngắn nhất , thánh dân Fatasico
Sẽ có được tấm chứng minh và hộ khẩu…
Của người Nhà Trời….
Ôi hóa ra là điềm báo từ lâu rồi
Đớn đau thay, định mệnh cũng đến trêu ngươi …
Thế là Mẹ mất em, Cha cũng đã mất em…
Bạn bè mất thêm một trái tim thơm thảo
Giữa đời !
Chẳng cần nữa đâu
Những quan chức thuộc Vương Triều Thánh Quốc…
Nhọc lòng gươm giáo xuống địa đàng
Bởi em là công dân mẫu mực
Hợp đồng này với Chúa đã ký tên…
Và em đã ra đi như một thánh nhân !
Hà Nội, ngày 17.03.2008
Kiều Anh Hương
-
Bài 126. THƠ VÀ BẠN TRÊN BLOG !
Tặng QM !
Thơ hay...đầy ắp comment
Vào đây là để "bon chen" với người
Lâu rồi, em có nhớ tôi
Tôi thì vẫn nhớ suốt đời... đến em !
Thơ hay ... đầy ắp comment..
Lại nhiều ảnh đẹp, nên hèn chi đông
Lâu rồi, em có nhớ không
Tôi thì vẫn nhớ suốt đông... tới hè !
Thơ hay ... đầy ắp bạn bè
Người ơi vui thế, còn về được chăng ?!
Thơ và Bạn - Bạn và Tôi…
Dòng đời mãi mãi vẫn trôi…không ngừng.
14.09.2007
Kiều Anh Hương
-
NGÀY 13 -THỨ NĂM !
Thương tặng Nguyệt Thảo
Ngày 13, không phải thứ sáu !
Mà sao Chúa nhẫn tâm cướp mất em rồi
Đúng ngày đó anh lên Tà Chải
Vượt Cổng Trời... cao lắm em ơi !
Nào hay em đã ra đi...
Nếu biết vậy, anh không thôi bước tiếp
Bởi từ nơi đây, Chúa bao xa mà không biết ?
Để giang tay che chắn một trái tim !!
Từ Hà Giang xuôi về Thủ đô
Bỗng nhớ lại cơn ác mộng... đêm Cổng Trời xa vợi
Hóa ra là em... Nguyệt Thảo ơi, tiếng gọi
Cứ hoang xa trong gió rít lạnh lùng....
Thôi, đành tiễn em về nơi yên nghỉ cuối trời
Chúa sẽ đón em, sẻ chia bao cơ cực
Mà trần gian, nơi em không có được
An lành cho một số kiếp vĩnh hằng
Nơi cực lạc....!
Em...
Hà Nội, 17.03.2008
Kiều Anh Hương
-
Bài 125. BẬN!
Tặng RM.
Bận là mừng, suốt tuần ai chẳng bận
Nhưng đừng quên bạn hữu đó nghe em
Ngày 8 tiếng nhân 5, lo việc nước
Vẫn còn hơn...trăm tiếng của riêng mình !
Bận là mừng, suốt đời ai chẳng bận
Ta bận vì nhau, ta bận vì tình...
Đừng vì bận, quên "nhân tình, thế thái.."
Sẽ buồn lắm thay cái bận của cõi trần !
14.09.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 124. CÓ MỘT HÀ NỘI NHƯ THẾ TRONG TÔI !
Có một Hà nội như thế trong tôi
Hà Nội, trong ký ức
"Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó..."
Cây bàng già, thay áo chào thu...
Khúc hát ngân sau vách liếp nhà bên
Đôi vợ chồng trẻ cãi như hát bội
Chỉ vì mấy cân tem gạo mất
Mà sáng ra, khuôn mặt cứ thất thần...
Có một Hà Nội như thế trong tôi
Hà Nội sau tháng năm chiến trận
Đêm ngủ ghế đá Bờ Hồ, bị mất trộm
Cái mũ cối kê đầu và ngôi sao cũng biết bay...
Có một Hà Nội, ta nhìn từ thẳm sâu
Không văn chương
Không lụa là gấm vóc
Tuổi thơ tôi, bãi bồi ngụp lặn
Ăn chưa no và cơn rét chợt về...
Mặc kệ thôi, kể làm chi hỡi người
Thì ở nơi nào trên trái đất
Lại không có những mặt được và mất...?
Trắng-đen, tốt-xấu vẫn song hành..!
Tôi yêu Hà Nội, giản đơn hơn nhiều
Bởi nơi đó có mẹ cha, cô dì, chú bác...
Bởi nơi đó có em và có bè bạn
Từng bên nhau chia ngọt, sẻ bùi...
Nhưng hơn tất cả mọi điều
Hà Nội tôi yêu..
Bởi màu thời gian không dễ làm phai nhạt
Bởi dáng tao nhân... trong thu vàng rực cháy…
Tay ôm đàn, tay cầm súng xung phong... !
Có một Hà Nội như thế trong tôi !
Hà Nội, ngày 13.09.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 123. XE ĐẠP ƠI, XE ĐẠP !
Xe đạp ơi,
Ta bỗng nhớ thương, day dứt…về em
Về một thời bi tráng…
Cái thời em từng là dũng sĩ
Cõng cả nghìn cân gạo, đạn… ra chiến trường
Ta bỗng xót xa… thương nhớ một thời
Cái thời em từng là “ngựa ô”
Đón, đưa bao cán bộ đi về
Trên con đường ghập ghềnh dựng xây Đất Nước
Cái thời em từng là niềm kiêu hãnh của bao người
Bởi muốn có em, thóc lúa trong nhà phải bán đi phân nửa…
Rồi cái thời,
Người ta bỗng chê bai em,
Rõ là đồ “cà khổ” !
Cọc cạch đường xa
Chậm hơn cả “rùa”
Nên luôn luôn phải hít khói… Honda !
Xây xẩm mặt mày
Vã mồ hôi, nhem nhuộc cả đôi tay
Mỗi khi “em” tuột xích…
Và thế là,
Người ta ném em vào xó bếp,
Tống em tôi về quê
Cùng lũ trẻ con nghèo đi học
Rồi đua nhau mua xe máy
Đua nhau sắm xe hơi
Ầm ào tiếng động cơ gấm rú
Mát mặt “anh hùng” xa lộ ganh đua…
Phố phường đã vắng em…
Cứ ngỡ rằng sau một đêm
Thành Phố sẽ lột xác,
Hóa Văn minh, Hiện đại nhất trên đời…
Nào ai ngờ,
Lại biến thành nơi chấp chứa “tội đồ”
Bởi đầy đường là những “Nitja” bịt mặt
Còn đâu những khuôn mặt rạng ngời
Mà cụ Chế Lan Viên xưa từng mơ ước:
“Gặp mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn”!!!
Thành phố ngày nào cũng ách tắc giao thông
Ngày nào cũng có kẻ ngông cuồng vượt đèn đỏ
Những kẻ vô công, liều mình đãnh võng
Gọi tử thần về hát khúc “cô liêu”…
Tôi bỗng xót xa… thương cho cả những hàng cây xanh
Quằn quại trong khói mù, xám độc
Từ những chiếc xe buýt nhả ra không thương tiếc
(Có sao đâu, ôtô của nhà nước cơ mà ?!)
Và thế là
Tôi bỗng nhớ thương và mơ ước
Giá mà bây giờ phố phường toàn xe đạp
Có lẽ Hà Nội mình sẽ sạch nhất hành tinh!
(Dĩ nhiên rồi,
Liên Hợp Quốc sẽ tặng Cúp Vàng
Trong lễ kỷ niêm một nghìn năm Thăng Long lịch sử…)
Nhưng đáng tiếc thay,
Điều duy nhất, ta có thể làm được
Cũng bị dân ta đánh mất cơ hội rồi !??
Thế là hết, xe đạp ơi, xe đạp!
13.09.2007
Kiều Anh Hương
-
MỪNG ĐÓN NGÀY TÁM THÁNG BA…
Hết rét rồi, tháng ba chớm nắng
Hà Nội hừng lên má đỏ phố chiều
Cửa hàng hoa bỗng dưng vắng mặt
Cô chủ xinh tươi và lúm đồng tiền…
Thì ra, mai là ngày hội
Nên người bán, người mua toàn là đàn ông !
Đến rồi đi, xem chừng đều rất vội
Chỉ thấy hoa cười chúm chím sau lưng…
Chào nhé, các em, các bà, các chị…
Thời gian bây giờ, là của chúng tôi
Đi chợ, nấu cơm, dọn nhà, giặt giũ…
”Giặc” có đến nhà… cũng mặc kệ chúng thôi !
Nào cụng ly ta vui chào ngày “tám”
Nào thì “Zô”, ta mừng đón tháng “ba”
Nếu có lỡ say, ngất ngây, không sợ
Bởi đêm nay, ta quyết không về nhà ?!…
Hà Nội, ngày 06.03.3008
Kiều Anh Hương
-
font="Arial"]Bài 111. RẰM THÁNG BẢYTặng...
Rằm chưa tới
Nhưng tháng bảy này anh đã nhận thư em
"Vu lan an lành..."
Chỉ bốn chữ giản dị thôi, mà vo tròn thành nỗi nhớ
Về ông bà cha mẹ
Về những linh hồn đã khuất, chia xa...
Còn neo lại nơi đâu...
Hỡi những vong nhân...phiêu bạt
Hãy trở về cùng mái ấm gia đình, cố quốc...
Hãy chở che cho cháu con, bè bạn
Giữa nhân gian còn lắm nhiễu nhương, bỉ cực...!
Trong khói sương mờ dâng
Con gà hiến sinh, dâng tế
Đĩa xôi vò nỗi truân chiên trần thế
Cánh hoa hồng thơm thảo ái nhân
Ly nước trắng tinh khôi hoàn nguyên bản dị...
Một chút rượu quê cất từ hạt gạo
Thắp nến lên cho sáng niềm tin...
Ta thành tâm cầu khấn...
Cho cả em:
Một vu lan an lành!
Hà Nội, 14/7 âm lịch (27.08.2007)
Kiều Anh Hương[/font]
Bài 112. ĐIỆN THOẠI CẦM TAY
Chẳng ai muốn tự trói chính mình.
Tự do vốn có từ thuở hồng hoang trong tiềm thức
Đến thiên thần của tình yêu cũng không thể
Trói chặt được cuộc đời ta…
Chỉ có duy nhất điện thoại cầm tay
Luôn trói chặt ta với nhân gian hiện hữu
Thế kỷ 21 rồi, không thể khác
Con người và tốc độ luôn song hành…
Có thể em sẽ gọi cho anh
Vào những lúc anh không hề chờ mong, đón nhận…
Nhưng anh không thể không kết nối
Với bao la thế giới xung quanh
Bởi chỉ cần, hơn kém nhau một giây thôi
Tất cả, đều có thể sẽ đổi thay, trả giá
Đất nước sẽ chìm trong thảm họa
Mọi ước mơ bỗng thành con số không..
Bởi chỉ cần, hơn kém nhau một phút thôi
Ông chủ sẽ biến thành kẻ ăn mày thời đại…
Và nhân gian…có thể biến không thành có…
Sẽ không còn nhận ra nhau, sau biến cố khôn lường
Vâng, có thể chỉ là rất bình thường
Không kết nối, nghĩa là ta đơn độc
Không kết nối, nghĩa là không tồn tại
Giữa cuộc đời hoang phế, thế thôi..!
Bất giác, ta chạm tay lên thắt lưng
Và sững sờ…
Điện thoại cầm tay không có…
Nghĩa là lại quên. Quay lại !
Tất cả mới bắt đầu…
Hà Nôi, ngày 06.03.2008
Kiều Anh Hương
-
Bài 121. CHÀO NGÀY MỚI
Thân tặng Cu Tin...
Ngày mới thì rất nhiều
Lúc nào mà chả vậy
Khi Cu Tin thức dậy
Ngày mới đã có rồi…
Mặt trời soi vách liếp
Mặt trời ló rặng cau
Mặt trời chào buổi sáng
Ngày mới đến rất mau !
Tiếng gà gáy ó o…
Giúp ông gọi ngày mới
Họa mi cao giọng hót
Gọi ngày mới cho bà…
Nhạc hiệu tập thể dục
Là ngày mới của cha
Bản tin chào buổi sáng
Là ngày mới của Mẹ
Trái bưởi lăn ngoài ngõ
Là ngày mới của anh…
Cốc sữa mới thảo thơm
Lanh canh gọi Tin dậy …
Nhưng sáng nay thì khác
Ngày mới như mới hơn
Bởi Cu Tin đến lớp,
Trong ngày đầu khai trường!
Tin chào ông, chào bà
Tin chào bố, chào mẹ
Rồi chào anh, chào chị
Tin hôm nay đến trường !
Sân trường đầy hoa nở
(Dẫu có mưa ít nhiều)
Trống trường như giục gọi
Mau chào cờ đỏ thôi!
Chào nhé một ngày mới
Tất cả đều tinh khôi
Lũ bạn và Cô Giáo
Dưới cờ, thật đáng yêu...
Chào nhé, chào lớp một
Ngày mới bắt đầu rồi
Khuôn mặt đầy rạng rỡ
Cu Tin cười rất tươi !
Hà Nội, 05.09.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 120. TỰ TIN
Tặng bạn NTU
Tự,
Đó chính là tự tại...
Bằng “vốn liếng” trong đầu
Tri thức thành sức mạnh
Chẳng thể nào khác đâu !
Tin,
Đó chính là niềm tin
Niềm tin cộng tri thức
Thành sức mạnh bền lâu !
Muốn có đủ Tự - Tin
Một điều không thể khác
Phải vượt lên chính mình
Không chỉ bằng ý chí !.
Nhưng đừng quên bạn nhé
Trái tim cần bao dung
Tự tin để chiến thắng
Tự tin để làm Người !
05.09.2007
KAH
-
Bài 119. CÁNH ÉN
Tặng LH
Dẫu biết rằng cánh én gọi mùa xuân
Ta gọi nhau giữa điệp trùng ký ức
Năm tháng trôi, hướng về miền cực lạc...
Cánh én nào rồi cũng bỏ ta đi...
Chỉ giản đơn thôi, mùa đông đến rồi kia
Trong xào xạc gió mùa lạnh buốt
Chẳng cánh én nào lượn chao mãi được
Đành phải xa thôi… lỗi cũ tìm về.
Có thể cánh én ra đi, rồi trở lại, bất ngờ
Nhưng trong tình yêu không thể tuần hoàn: đi - đến !
Chỉ có vĩnh hằng một mùa xuân và cánh én
Khi đã có nhau, dẫu chỉ lát giây...
31.08.2007
KAH
-
Sáng ngày 01.03.2008, Tại Khoa lý luận, sáng tác - Trường Đại học Văn Hóa Hà Nội (Trường Viết Văn Nguyễn Di cũ), Trang Web Thơ trẻ.com đã tổ chức trao giair thưởng thơ laanfthws nhất cho các tác giả khu vực phía Bắc.
Cuộc hội nghộ giản dị nhưng không kém phần trang trọng; KAH sẽ không bình luận thêm bởi sẽ có những bài viết đầy đủ hơn sẽ được đăng tải trên trang Thơ trẻ.com...
Được mời và có mặt cùng tham dự, nhưng KAH quên mất là không mang máy ảnh hay máy quay phim đi; Nhưng cũng không sao vì đã có quá nhiều máy ảnh của các nhà làm phim và cá nhân đã ghi lại hầu hết hình ảnh các sự kiện...
Nhưng bất chợt KAH nhớ rằng điện thoại di động của mình cũng có thể chụp được hình và đã tranh thủ chộp được vài kiểu và xin gửi lên đây để bạn bè cùng xem. Dĩ nhiên chất lượng không thể bằng máy "sịn". Thông cảm nha:
ảnh 1:Nhà thơ Trần Hòa Bình đọc thơ
Ảnh 2:Bạn Hợi, sin viên khoa sáng tác đọc thơ
Ảnh 3:Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo và Chủ bút Trương Trọng Nghĩa chụp ảnh lưu niệm với các bạn được giải
Ảnh 4:Bốn gương mặt sáng giá phía Bắc:
-
Vẫn còn xanh biếc bầu trời
Vẫn còn ngan ngát một đời mà em
Nghĩ xa xôi thế làm chi
Đàn chùng căng lại, ắt thì âm vang...
Kiệu hoa anh đón em sang
Trống dong cờ lọng... rước nàng về dinh !!!
KAH
-
Bài 118. BẠN THƠ – CHÍ PHÈO !
Gom được ít tiền, để in thơ
In thơ cốt tặng bạn yêu thơ !
Máu thịt mình đây, không nói dỡn
Lưu bút đôi dòng...dạ ngẩn ngơ !
Bạn thơ nhận sách tấm tắc “khen”
“Thơ hay phải có chút rượu nghen.."?
Vậy nên cao gạo, vài ly đã
Cao hứng bình thơ, toàn chữ… tiên!
Bạn tôi say rượu hay say thơ ?
Tôi thì “say tít”, lời “mận mơ”
Rượu rót ly đầy... thêm cảm hứng
Để lại có thơ, tặng bạn hiền...
Sách thơ nhận rồi, cất ngăn kéo
Môi bạn mỏng tang, rượu giã rồi
Hết rượu, hết thơ – hết tất cả
Chỉ còn thi nhân với “Chí Phèo” !
30.08.2007
KAH
-
Bài 117. GIÃ BẠN !
Rồi cũng phải chia tay
Tháng năm không phân định
QUAN và DÂN đều thế
Một chữ thôi: CON NGƯỜI !
Nên giã bạn, người ơi
Lời tri ân chỉ một
Dù làm chi giữa đời
Cũng phải làm điều tốt !
Cầu mong sao nhân thế
Mãi mãi luôn bên mình
Thủy chung tình bằng hữu
Giữ trọn một niềm tin !
Hết quan là hoàn dân-
Một trò chơi con trẻ ?
Hóa ra, không phải thế
Đó - chân lý cuộc đời !
29.08.2007
Kiều Anh Hương !
-
Bài 116. GIẤC MƠ THƯỜNG NHẬT !
Có lẽ bởi chiến tranh
Xé tan bao hạnh phúc
Nên mối tình xưa cũ…
Chỉ còn lại trong mơ ?!
Có lẽ bởi chia ly
Đẩy xa bao mơ ước
Nên bóng hình phai nhạt
Nhiều thêm, sau tháng năm…?!
Không.
Không phải thế em ơi,
Tất cả vẫn còn đó
Tất cả vẫn vẹn nguyên
Mối tình đầu da diết…
Có thể em không biết
(Hạnh phúc quá đủ rồi!
Chút tình đầu phù phiếm
Như gió thoảng qua thôi !!)
Nhưng với anh mãi mãi
Em vẫn như ngày xưa
Nên hằng đêm, trong mộng
Vẫn có em bên đời…
Vẫn có em, nụ cười
Vẫn có em, kề môi…
Thì thầm lời hẹn ước
Năm tháng tuổi hai mươi…
Chẳng thể nào chia phôi
Nếu tình yêu không chết !
Hà Nội, 30/08/2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 115. HÀ NỘI ĐÓN THU VỀ !
Thân tặng THN
Anh nghe rất rõ
Tiếng bước chân em về
Giữa lá trút xạc xào phố nhỏ
Hơi thở gấp gao mờ sương gió...
Hà Nội vỡ òa gặp lại mùa thu !
Anh thấy rất rõ
Từng chiếc là rơi nghiêng
Chao qua khung cửa hẹp
Chở nắng nhạt về bên thềm cũ
Se se mắt biếc má em hồng…
Hà Nội ơi, Hà Nội ơi,
Người có nghe không
Lời thu gọi vẫn hồng hoang muôn thuở
Lời thu gọi vẫn luôn da diết nhớ
Dẫu màu ngói nâu xưa nhiều ít đã nhạt nhòa
Dẫu lâu rồi chẳng còn tiếng tàu điện leng keng …
Không còn nữa bóng mẹ tảo tần gánh gồng lên xuống…
Hà Nội ơi, Hà Nội ơi,
Người có nghe không
Lời thu gọi ta về với PHỐ
Lời thu gọi ta về cùng kỷ niệm
Tháng Tám đỏ cờ vàng sao
Tháng Tám thơm lừng cốm lá
Tháng Tám âm vang mãi khúc ca
Hà Nội mùa thu….
Hà Nội, ngày 29.08.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 114. MƯA !
Thân tặng Roman…
Những ngón tay đan vào trong kẽ tóc...
Cơn mưa chiều chợt đến rồi đi
Nỗi nhớ rối bời lắt lay từng sợi nhỏ
Chẳng thể nảo chải nổi tóc mưa ơi !
Kỷ niệm nào buồn, kỷ niệm nào vui
Không nhớ hết, tuổi hồng nông nổi quá
Nhật ký viết bao trang, rồi lại đốt
Tình đơn phương, thôi chẳng để làm chi !
Và chiều nay, cơn giông buồn qua đi
Một khoảng sáng sau mưa kỳ ảo quá…
Anh bỗng sững sờ ngắm hoài mái tóc
Đang mướt xanh như dáng vóc mùa thu…
Và em ơi, đừng nghĩ buồn về mưa
Nước mắt vui, ta vẫn thường nhận thấy !
28/08/2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 111. RẰM THÁNG BẢY
Tặng...
Rằm chưa tới
Nhưng tháng bảy này anh đã nhận thư em
"Vu lan an lành..."
Chỉ bốn chữ giản dị thôi, mà vo tròn thành nỗi nhớ
Về ông bà cha mẹ
Về những linh hồn đã khuất, chia xa...
Còn neo lại nơi đâu...
Hỡi những vong nhân...phiêu bạt
Hãy trở về cùng mái ấm gia đình, cố quốc...
Hãy chở che cho cháu con, bè bạn
Giữa nhân gian còn lắm nhiễu nhương, bỉ cực...!
Trong khói sương mờ dâng
Con gà hiến sinh, dâng tế
Đĩa xôi vò nỗi truân chiên trần thế
Cánh hoa hồng thơm thảo ái nhân
Ly nước trắng tinh khôi hoàn nguyên bản dị...
Một chút rượu quê cất từ hạt gạo
Thắp nến lên cho sáng niềm tin...
Ta thành tâm cầu khấn...
Cho cả em:
Một vu lan an lành!
Hà Nội, 14/7 âm lịch (27.08.2007)
Kiều Anh Hương
-
Bài 110. RƯỢU TÙ
Chia sẻ cùng nhà thơ Tùng Bách
Ngồi tù, khát rượu, lẽ thường
Ra tù, làm tí "sương sương" thôi mà
Dại - Khôn chi, chuyện "trong nhà"
Hàn huyên tý chút cũng là "sẻ chia"
Sự đời xin chớ lụy bi...
Rượu tù-Tù rượu có gì khác đâu !!
Mong sao rượu giải vơi sầu !
21.08.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 109.YÊU BÁC LÒNG TA TRONG SÁNG HƠN !
Em từ Miền Nam ra
Nhớ Bác, đòi đi thăm Lăng Bác…
Đã đành, ai mà chẳng biết
Bác đang yên giấc ở Ba Đình !
Thôi em, hãy để Bác ngủ yên trong Lăng
Thăm Bác, anh muốn đưa em lên tận Ba Vì huyền thoại
Nơi có Đỉnh Vua, bốn mùa mây hòa vào sông núi
Nơi bắt đầu về nguồn cội tâm linh - một cõi vĩnh hằng !
Nơi thế núi, thế sông, trời đất…ngũ hành
Nơi hơi ấm của Người vẫn như còn vương lối
Hãy ngước lên nhìn, kìa Bác đang vẫy gọi…
Bước lên đỉnh non cao… cuộc đời !
Mỗi bước gập ghềnh đi… mình đẫm mồ hôi
Đường trơn, sâu rừng, vắt núi…
Nhưng chẳng thể nào ngăn được những dòng người khát vọng
Đang ngày ngày, lặng lẽ tìm về…
***
Thắp nén hương lên, lòng ta thanh thản hơn
Khi nghĩ về Người, về non sông Đất Nước…
Đây chót vót Ba Vì, nơi hội tụ vẹn nguyên hình hài của Bác
Nơi sự thật về trái tim vĩ đại nhất …
Đang yên giấc ngàn thu !
Thắp nén hương lên, lòng ta thanh thản hơn
Khi nghĩ về Người, về non sông Đất Nước…
Mỗi bước đi về, từ cõi trần đến bến bờ cực lạc
Trong hương khói hư vô, ta nhận rõ thêm mình…
Giữa ngàn cây trong lòng một cánh rừng
Giữa triệu người trong lòng một Đất Nước
Giẵ ngàn triệu con tim trong lòng một nhân gian độ lượng
Chỉ có một CON TIM không ngưng nghỉ bao giờ …!
Đó là CON TIM vĩ đại của Bác Hồ !
Đỉnh Vua-BaVì, ngày 15/08/2007
KAH
Kiều Anh Hương - Thơ viết chưa in - Gom lại
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Bài 132. HÃY BẮT ĐẦU CỨU RỖI TỪ BAN MÊ
Tặng kelangthangtunamrabac
Tôi đọc được từ dòng tít nhỏ *
Chợt nhận ra, bạn ở Ban Mê...
Nếu đúng vậy thì bạn ơi, kỳ ngộ
Ta sẽ gặp nhau trên đất ấy, diệu kỳ...!
Ban Mê, ôi Ban Mê
Nơi có thần mặt trời
Ngày ngày vẫn thắp lửa chói chang
Trên đỉnh Chư Prông huyền thoại...
Nơi có dòng sông Sê-rê-pốc
Nữ vương của rừng xanh cổ tích...
Đêm đêm cùng đàn voi đi tìm kho báu
Giữa đại ngàn...
Ôi Ban Mê...
Đã bao năm ta từng ngụp lặn cùng Ban Mê
Máu đồng đội ta từng đổ xuống
Chỉ tiếc rừng xanh bây giờ trọc trụi quá
Chỉ tiếc Sê-rê-pốc bây giờ tính khí cũng thất thường
Hãy hỏi Thần Mặt trời và đỉnh Chư Prông đang trơ trọi
Ngày xưa đâu rồi, Ban Mê ơi !?
Như dòng suối, ngươi lại đi lang thang ?
Dẫu có lên non hay xuống biển
Dẫu có vào nam hay ra bắc
Xin hãy bắt đầu từ Ban Mê
Cứu rỗi !
Ngày 27.09.2009
KAH