-
Số bài viết
691 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Bài viết được đăng bởi Kieu Anh Huong
-
-
Bài 11. HÀ NỘI VÀ EM
Tặng những người thợ Tổng Kho xăng dầu Đức Giang
Em đẹp khiêm nhường như… Hà Nội
(Có gì đâu mà phải ồn ào !…)
Dẫu năm tháng vô tư cuộn chảy
Những bể dầu còn đó.. buồn, vui....
Làm sao quên năm tháng chiến tranh
Khói lửa ngút trời.. Tổng kho bên ấy
Dáng vóc nhỏ nhoi-người thợ xăng dầu Hà Nội
Đã tạc vào không gian Thăng Long - Đông Đô !
Hòa bình rồi, Đất Nước dựng xây
Thay máu thắm, mồ hôi em lại đổ
Dẫu thương tích đầy mình, thân dừa vẫn trĩu quả *
Chim vẫn hót dâng và cây vẫn đơm hoa...
Ơi em gái xăng dầu Đức Giang mến yêu !
Tôi đã gặp em trong bao chiều nắng, gió
Áo đẫm hơi xăng, quyện mùi mồ hôi thợ
Nụ cười vẫn rất thân thương…
Như Hà Nội khiêm nhường !
Cả đời em luôn gắn với công trường
Gắn với kho xăng và lặng thầm dâng hiến…
Tôi lãng đãng… với những câu thơ sấp ngửa…
Nên cứ ngô nghê…chẳng thể hát nên lời !
Đành vậy thôi, cho anh được ngắm nhìn
Hà Nội và Em giữa bao mơ ước… đẹp !
Viết nhân dịp kỷ niệm Petrolimex tròn 50 tuổi
Tháng 12.1.1956 - 12.1.2006
Kiều Anh Hương
Chú thích: * Có một cây dừa như thế, ngay trong Tổng kho xăng dầu Đức Giang, sau chiến tranh, dẫu thân mình xác xơ, găm đầy mảnh bom thù nhưng vẫn cho quả ngọt trĩu đầy!
-
Bài 10. HÀ NỘI LÚC 5 GIỜ !
Hà Nội lúc 5 giờ,
Nõn nà như cô gái trẻ
Không gian thật huyền ảo
Phố phường như rộng hơn
Làn gió mới tinh khôi
Mơn man đầu ô nhỏ...
Hà Nội lúc 5 giờ,
Chị lao công lặng lẽ
Trút bỏ nốt khẩu trang...
Suy tư, chào buổi sáng !
Phố phường như nhẹ dâng
Gánh hoa hồng ngát hương
Trên vai em gái nhỏ
Thanh tân chào bình minh !
Hà Nội lúc 5 giờ,
Thong dong, người sải bộ
Các cụ già
Luyện Thái cực quyền,
Múa kiếm…
Trẻ con, í ới gọi nhau
Quả bóng lăn tròn góc phố
In dấu tuổi thơ tôi
Năm tháng không bao giờ quên...
Hà Nội lúc 5 giờ,
Chợt đánh thức trong ta
Một ước mơ cỏn con
Bao giờ nhỉ,
Hà Nội mình 24 giờ luôn đẹp thế ?!
Kiều Anh Hương
Hà Nội, 13/12/2005
-
Bài 09. GỬI MỘT NGƯỜI
Chiều một mình qua phố
Chợt, mênh mang nỗi buồn…
Phố đông người qua lại
Nỗi buồn càng nhiều hơn
Cô đơn càng nhân thêm !
Trong dòng đời vội vã
Ánh mắt nào lướt vội
Nhìn ta, chút hững hờ ?
Ước chi trong nắng xế
Ta gặp lại dáng xưa
Chút hương đồng gió nội
Tuổi thơ, bao ước mơ !
Bây giờ em ở đâu
Tình xưa còn, quên - nhớ
Tóc nhuốm màu sương gió
Mà tình có phôi pha ?
Chiều một mình qua phố
Chợt, mênh mang nỗi buồn…
Phố đông người qua lại
Nỗi buồn càng nhiều hơn !
Hà nội chớm đông rồi
Hoa sữa thôi mời gọi
Đêm, phố mòn, se lạnh
Chợt nhớ thương một người
Hà Nội 07.12.05
-
Bài 08. GIAO HÒA
Nhà hát lớn trung tâm Thành Phố
Bỗng dưng bé nhỏ hơn thường ngày
Xe kết đầy hoa đón cô dâu chú rể
Hội về đây, tao ngộ giữa Quảng trường ...
Vũ trụ bao la vốn tính thất thường
Âm dương – ngũ hành – bát quái…
Chàng tận phương Nam, em phương Bắc
Chẳng hẹn, nhưng ông trời se duyên
Hạnh phúc giao hòa giữa núi sông
Lòng người giao hòa trong dòng chảy
Tình yêu giao hòa vào huyết quản
Nụ hôn giao hòa cùng nhịp tim !
Chỉ mình tôi giao hòa với bóng đêm
Em hạnh phúc, tôi đơn côi hụt hẫng
Vẫn biết thế, nhưng không thể khác
Bởi tình yêu không có mẫu số chung !
Hà Nội, 2005
Kiều Anh Hương
-
Bài 7. GẶP NHAU
Thân tặng KY
Bất ngờ gặp nhau trên mạng
Thấy nhau… mà chẳng thấy hình
Ngỡ như gặp người thân ấy
Rộn ràng, thơ viết bâng khuâng…
Ước gì hình được đối hình..
(Người ơi, chắc không quá khó?)
Yêu thơ, kính người, chia bút
Thơ viết vì thơ cũng vì…nhau!
Ước chi thanh được đối thanh
Sớt chia bao điều…bĩ cực
Yêu thơ, kính người, lời chúc
..thái lai, luôn ở bên mình !
Hà Nội, 2006
Kiều Anh Hương
-
Bài 06. CƠN GIÓ MÙA HẠ
Thu đã sang đuọc mấy ngày
Chợt nhớ, chợt thương -
Cơn gió chiều mùa hạ
Đêm qua trời oi bức quá
Mà sáng nay đã lay lắt mưa rơi ...
Thì ra
Gió mưa cũng biết "đỏng đảnh" trêu ngươi
Ta không ngủ được
Cũng chỉ vì "cơn gió mùa hạ"
Nhưng đêm nay, nếu không ngủ được
Thì tại làm sao, người ơi ?!
Hà Nội 13/8/04
Kiều Anh Hương
-
Bài 05. BỜ VAI
Thân tặng một người bạn đã đi xa...
Có gì to tát nhiều đâu
Một bờ vai nhỏ nhiệm mầu, em trao !
Để anh mưa nắng vịn vào
Chông chênh, cơn sốt, qua mau…đại ngàn !
Ơi bờ vai nhỏ guộc gầy
Vì ai thương nhớ…, bao ngày chông chênh…
Gánh cả trời, vẫn nhẹ tênh,
Mà sao gánh một chút tình, trĩu đau...
Súng bom đã nguội từ lâu
Cau vườn chín rụng, người đâu… không về ?
Thời gian không đợi, không chờ
Mỏi thương cánh nhạn, thoi đưa mịt mù !
Cháu con, lớp lớp thiệp hồng
Rượu mừng, nhấp chén mà lòng sắt se…
Nửa đêm…thắp nén nhang lên…
Khói hương mờ ảo… nỗi niềm riêng chung…
Chợt bờ vai nhỏ nghiêng rung…
Chông chênh, cơn sốt, con tim..vỡ òa !
Thương em, không kiếp “đàn bà”,
Sáu mươi, đời tặng vòng hoa trắng ngần !
29/11/2006
Kiều Anh Hương
-
Bài 04. BÌNH YÊN !
Bình yên.
Ta sững sờ bất chợt trước bình yên
Ngẩn ngơ ngắm những dòng đời đang tuôn chảy…
Tiếng lá rơi cũng xạc xào khôn tả ?
Chợt nhớ tiếng bom rền trong giai dẳng của
Chiến tranh!
Bình yên.
Khúc hát vọng từ đêm
Bốn mươi năm, sau trận công đồn đầu tiên
Những xót thương khắc vào đá núi…
Bạn bè bao đứa không trở lại
Linh hồn chơi vơi, khắc khoải dọc suốt cuộc
Chiến tranh!
Bình yên.
Có lát giây nào lòng ta thật sự bình yên ?!
Khi chợt hỏi, nếu ngày xưa chiến tranh không hiện hữu
Bạn bè ta giờ này sẽ ra sao nhỉ,
Những khuôn mặt tuyệt vời khi không biết đến
Chiến tranh !
Bình yên
Đất nước sẽ mãi bình yên
Tổ Quốc tôi hẳn sẽ không bao giờ nằm trong tóp cuối
Trên đường đua hướng tới ấm no, không tù tội,
Chiến tranh !
Hà Nội, 26.07.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 3. BÀI THƠ NGHĨA TRANG
1.
Cuộc chiến đã qua lâu rồi
Nỗi đau, khép vào dĩ vãng
Người người, ki cóp làm giàu
Nhà nhà... lo dựng xây
đủ thứ…
Lại đây
Thêm cái nghĩa trang quê tôi
Đá ốp, men màu
Hoa hoè hoa sói..
Đâu đó khói hương
Khấn cầu trời, phật
Mau cho giàu,
Mau cho phất ..
Một vốn - bốn lời...
Nhưng than ôi !
Phía sau một mái tranh nghèo
Tôi chợt nghe tiếng khóc thầm
Của một người mẹ già
đơn côi ? !
2.
Cuộc chiến đã qua lâu rồi
Nỗi đau
Đã liền da thắm thịt
Xã xã, nhà nhà...
Bộn bề công việc
Trong ngổn ngang tái thiết
Tôi chợt thấy mọc lên
Giữa một làng quê bé nhỏ
Lăng tẩm
Toà sen
Hay bút tháp ?
Những ông chủ
Và lớp con cháu
Sẽ viết tiếp vào trời xanh
Chữ gì đây
Tâm - Đức ?
Trời phật,
Thánh đường đúc từ herôin
(Là cái chắc!)
Bởi năm mươi năm dân chủ cộng hòa
Ta mới thoát nghèo,
Đào đâu ra tiền, hỡi những ông trọc phú?
3.
Tôi, Lữ khách
Một chiều ghé qua nghĩa trang quê
Bỗng đọc được
"Bài thơ đẹp nhất " về con người
Mà sao lõng trĩu nặng
Thế thời !
Thương quá thằng Em tôi
Người lính trẻ còn nằm đâu đó nơi chiến trường xưa...
Ôi, giá như nó cũng hiển linh
Giúp cho làng quê ta thêm sầm uất
Giúp cho ba mẹ ta
không phải sống những ngày nghèo khó
Giúp cho các anh, các chị em ta…
Không phải lầm lũi cuốc cày mưu sinh
Không phải lo ăn đong từng bữa…
“Trăm năm bia đá cũng mòn
Nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ…!”
Hà nội 1991- 2006
KAH
-
Bài 2. GƯƠNG MẶT THÀNH PHỐ ĐÊM 30/4
Ba mươi năm trước, tôi là lính
Trẻ trung như các em bây giờ
Chân đạp đất, tiến vào Thành Phố
Đỏ cờ bay, như đi trong mơ
Mũ tai bèo sạm khói chiến tranh
Áo binh nhì, xanh màu hy vọng
Trải qua nhiều thương đau
Nhưng chưa bao giờ tin vào định mệnh
Định mệnh là ta, đang thắp trong tim !
…
Rạo rực thay, khuôn mặt thành phố đêm nay !
Bông hoa nơi áo em mặc cũng đẹp hơn bao loài hoa khác
Dẫu khuôn mặt cũ mèm theo năm tháng
Nhưng trong mắt anh vẫn lấp lánh thần tiên !
Ơi thành phố của một thời mộng mơ !
Ôm ấp sau những chiến hào lửa, khói
Sẽ không còn là anh,
Sẽ không còn là em…
Nếu bao gương mặt xưa, đồng đội
Không hoá thân
Để làm nên chiến thắng diệu kỳ !
Gương mặt em và thành phố sáng bừng !
Đêm Th.phố HCM 30/4/2005
Kiều Anh Hương
-
Bài 01. ĐỐI THOẠI VỚI KẺ ĂN MÀY THỜI ĐẠI !
1.
Khi nó khoác lên thân mình
Những bộ quần áo đắt tiền
Đi xe hơi đời mới…
Nhưng nếu soi vào dĩ vãng,
Nó bỗng nhận rõ, chính mình
Kẻ ăn mày thờ đại !
2.
Đừng tin,
Toàn những điều đố kỵ !
Kẻ yếu luôn tìm lời biện minh
Nhà lầu và xe hơi !
Vợ đẹp và gái bao…
Không tự nhiên mà có ?
Nếu nhà ngươi thiếu tiền !
3.
Xin hãy kiểm đếm lại cuộc đời
Tất cả chỉ là phù du… cướp, nhặt !
Một đứa học hành, ngu nhất lớp
Ba mươi năm gặp lại
Bỗng oai phong, nhả ngọc, phun châu… !
4.
Cả giang sơn, ngả mũ chào !
Dĩ nhiên,
Chỉ riêng lũ bây, cứ vịn vào quá khứ
Chê người…
Lớp 10 D huyền thoại một thời
Dĩ nhiên, chỉ là số ít !
Làm sao thay nổi cán cân
Phiếu đã kiểm,
Đúng luật !
5.
Vâng,
Chỉ có số ít mới nhìn thấy
Kẻ ăn mày thời đại !
Luôn biết che giấu tri thức bằng mũ mão
Luôn biết che giấu khối u bằng nhung lụa…
Đúng luật !
6.
Bưng bát cơm ăn,
Càng thương mẹ, thương cha
Tấm áo tơi không che hết nắng hè
“Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời !”
Mồ hôi, chan mặn quả trường cà
Mo cơm, chưa kịp thay,
Cau mấy mùa không bói quả…
Không thể đăng đàn bằng mọi giá !
HN 15/10/2006
-
NẾU NGÀY ẤY...
Tặng Lê (ngày xưa)
và tặng bạn thơ: Phương Linh
Hai đứa mình, bây giờ hai ngả
Bỗng gặp lại nhau trong một chiều mưa...
Em có hạnh phúc không,
Anh không dám hỏi...
Bởi ngày xưa ngu ngơ quá nhiều rồi !
Chuyện ngày xưa...
Nghĩ lại thấy buồn cười
- Em có yêu anh không ?
Anh đang gặng hỏi
Em không trả lời,
Chỉ biết cười ngắt nghẽo
Anh bực mình, bỏ về... tay không !
Nếu ngày ấy... anh không quá vô tâm
Không quá ngu ngơ trước tình em nồng cháy
Thì bây giờ hẳn có nhau em nhỉ ?
Ôi chuyện ngày xưa vu vơ...!
Trước tình yêu xin đừng hỏi điều chi
Hãy nắm lấy tay em
và kéo vào lòng anh quyết liệt
Em sẽ nghe rất rõ:
Trái tim anh muốn nói điều gì !
14.08.07
Kiều Anh Hương
-
KHI CON TÀU RỜI SÂN GA CŨ
Khi còn tàu rời sân ga cũ đi xa
Hậm hực, hậm hực...
Buốt nhức cả không gian
Loang lỗ tiếng hú gọi giã từ kỷ niệm...
Mùa thu già ư ?
Đâu phải thế
Anh đi rồi, hoang phế mối tình xưa !
Khi còn tàu mệt nhoài cuộc đón, đưa
Kỷ niệm ngày xưa, ai còn níu giữ...
Lối cũ bóng ai tiễn người ra phía trước
Bỗng thẫn thờ trước khoảng trời hoang vu...
Khi còn tàu rời sân ga ra đi
Chắc chắn nửa con tim vẫn còn neo lại
Đừng quá yêu... để hờn ghen cháy mãi...
Như định nghiệp kia thôi, chắc chắn sẽ quay về !
Bởi sân ga là nơi khởi đầu
Nên mãi mãi sẽ là nơi kết thúc !
05.09.2007
Kiều Anh Hương
-
HÀ NỘI ĐÓN THU VỀ !
Thân tặng Thuhanoi…
Anh nghe rất rõ
Tiếng bước chân em về
Giữa lá trút xạc xào phố nhỏ
Hơi thở gấp gao mờ sương gió...
Hà Nội vỡ òa gặp lại mùa thu !
Anh thấy rất rõ
Từng chiếc là rơi nghiêng
Chao qua khung cửa hẹp
Chở nắng nhạt về bên thềm cũ
Se se mắt biếc má em hồng…
Hà Nội ơi, Hà Nội ơi,
Người có nghe không
Lời thu gọi vẫn hồng hoang muôn thuở
Lời thu gọi vẫn luôn da diết nhớ
Dẫu màu ngói nâu xưa nhiều ít đã nhạt nhòa
Dẫu lâu rồi chẳng còn tiếng tàu điện leng keng …
Không còn nữa bóng mẹ tảo tần gánh gồng lên xuống…
Hà Nội ơi, Hà Nội ơi,
Người có nghe không
Lời thu gọi ta về với PHỐ
Lời thu gọi ta về cùng kỷ niệm
Tháng Tám đỏ cờ vàng sao
Tháng Tám thơm lừng cốm lá
Tháng Tám âm vang mãi khúc ca
Hà Nội mùa thu….
Hà Nội, ngày 29.08.2007
Kiều Anh Hương
-
GIÃ BẠN !
Rồi cũng phải chia tay
Tháng năm không phân định
QUAN và DÂN đều thế
Một chữ thôi: CON NGƯỜI !
Nên giã bạn, người ơi
Lời tri ân chỉ một
Dù làm chi giữa đời
Cũng phải làm điều tốt !
Cầu mong sao nhân thế
Mãi mãi luôn bên mình
Thủy chung tình bằng hữu
Giữ trọn một niềm tin !
Hết quan là toàn dân-
Một trò chơi con trẻ ?
Hóa ra, không phải thế
Đó - chân lý cuộc đời !
29.08.2007
Kiều Anh Hương !
Đôi điều về bài thơ:
Đương thời, bạn có thể là một ông quan - lớn nhỏ, tùy người... Đã là quan thì đương nhiên có quyền. Điều đáng buồn là không ít trong số các quan viên đó không ý thức được "thời cuộc"- cái thời cuộc mà từ xa xưa ông cha ta đã rất "nho nhã" răn dạy con cháu (thông qua các trò chơi dân gian như "chơi ô ăn quan")! Và câu cửa miệng từ vô thức (thời còn là trẻ con) : "Hết quan toàn dân"! cho đến khi ý thức được (khi đã lớn khôn) quả thật không dễ dàng mà hiểu hết ý các cụ xưa dạy bảo. Chỉ biết rằng: Anh không thể làm quan cả đời được đâu! Đừng độc đoán quá (đừng ác quá), đừng hà khắc với đồng nghiệp và cấp dưới...
Đã có một nhà thơ nói đại ý rằng: những ông quan như thế sau khi từ quan, muốn làm thường dân thì cũng phải tu tới 3 kiếp mới thành...!
Hóa ra làm dân còn khó hơn làm quan!??
Tôi có một người bạn đồng nghiệp, hôm rồi đã nhận được quyết định nghỉ hưu. Trong buổi chia tay, thôi thì không gì hơn tặng bạn bằng đôi lời cổ nhân!
-
BẠN THƠ !
Gom được ít tiền, để in thơ
Thơ như máu thịt, chẳng lơ mơ...
Quí nhau lắm lắm mới đề tặng
Lưu bút đôi dòng...dạ ngẩn ngơ !
Tặng thơ-thơ tặng, nào đã xong
Bình thơ phải có chút "dằn lòng"
Vậy nên rượu gạo, vài ly đã
Cho hồn phiêu lãng, ý thơ say...
Bạn say, thơ mới, in đầu tay
Ta say, rượu rót mãi ly đầy...
Sách thơ Bạn tặng, cất vào túi
Môi mềm thơ Bạn quả là hay !!
30.08.2007
KAH
-
HÀ NỘI ĐÓN THU VỀ !
Thân tặng Thuhanoi…
Anh nghe rất rõ
Tiếng bước chân em về
Giữa lá trút xạc xào phố nhỏ
Hơi thở gấp gao mờ sương gió...
Hà Nội vỡ òa gặp lại mùa thu !
Anh thấy rất rõ
Từng chiếc là rơi nghiêng
Chao qua khung cửa hẹp
Chở nắng nhạt về bên thềm cũ
Se se mắt biếc má em hồng…
Hà Nội ơi, Hà Nội ơi,
Người có nghe không
Lời thu gọi vẫn hồng hoang muôn thuở
Lời thu gọi vẫn luôn da diết nhớ
Dẫu màu ngói nâu xưa nhiều ít đã nhạt nhòa
Dẫu lâu rồi chẳng còn tiếng tàu điện leng keng …
Không còn nữa bóng mẹ tảo tần gánh gồng lên xuống…
Hà Nội ơi, Hà Nội ơi,
Người có nghe không
Lời thu gọi ta về với PHỐ
Lời thu gọi ta về cùng kỷ niệm
Tháng Tám đỏ cờ vàng sao
Tháng Tám thơm lừng cốm lá
Tháng Tám âm vang mãi khúc ca
Hà Nội mùa thu….
Hà Nội, ngày 29.08.2007
Kiều Anh Hương
-
@ Khánh Vân!
Một mạch suy nghĩ và miêu tả khá hồn nhiên. Bài thơ này có thể coi là KHÁ!
Chúc bạn viêt sthêm được nhiều bài thơ hay!
KAH
-
Chia sẻ cùng nhà thơ về bài AI ĐÃ NHẬN RA, KAH viết tặng KY bài thơ Tượng đài:
TƯỢNG ĐÀI
Tặng bạn thơ KY (ĐVN)
Người ta đẽo bằng đá
Người ta đổ bằng bê tông
Người ta đúc bằng đồng
Bằng thạch cao hay bằng gỗ...
Tất cả đều có thể
Làm nên một tượng đài
Lớn nhỏ
Cao thấp...!
Nhưng nếu thiếu đi phần hồn
Của người nghệ sĩ
Thiếu đi tấm lòng
Của nhân dân hùng vĩ
Thì chẳng có tượng đài nào
Sống mãi với thời gian !
Hãy khắc vào chính trái tim
Hình hài của những con người
Đã cho ta BÌNH YÊN ĐẤT NƯỚC
Đó mới chính là Tượng đài cao đẹp nhất,
Tượng đài của niềm tin !
14.08.2007
Kiều Anh Hương
-
@Tran Le Phuong Linh!
Đó chính là sai lầm lớn nhất mà những thằng con trai mới lớn thường mắc phải. KAH cũng khong là ngoại lệ. Vậy nên, có bài thơ này tăng bạn:
NẾU NGÀY ẤY...
Tặng Lê (ngày xưa)
và tặng bạn thơ: Phương Linh
Hai đứa mình, bây giờ hai ngả
Bỗng gặp lại nhau trong một chiều mưa...
Em có hạnh phúc không,
Anh không dám hỏi...
Bởi ngày xưa ngu ngơ quá nhiều rồi !
Chuyện ngày xưa...
Nghĩ lại thấy buồn cười
- Em có yêu anh không ?
Anh đang gặng hỏi
Em không trả lời,
Chỉ biết cười ngắt nghẽo
Anh bực mình, bỏ về... tay không !
Nếu ngày ấy... anh không quá vô tâm
Không quá ngu ngơ trước tình em nồng cháy
Thì bây giờ hẳn có nhau em nhỉ ?
Ôi chuyện ngày xưa vu vơ...!
Trước tình yêu xin đừng hỏi điều chi
Hãy nắm lấy tay em
và kéo vào lòng anh quyết liệt
Em sẽ nghe rất rõ:
Trái tim anh muốn nói điều gì !
14.08.07
Kiều Anh Hương
-
CHUYÊN CON “MỒNG”
Tặng Cu Tý…
Con mèo khoang vàng trắng
Đích thị tên là MÀO
Ngày rất ngoan, ngủ kỹ
Tối rong chơi…mao mao
Một đêm mưa ầm ĩ
Tiếng gào thét ngoài hiên
Bị lũ người săn trộm
Suýt chết, hãi, MÀO rên…
Cu Tý thương MÀO quá
Khóc suốt một ngày liền
Bác hàng xóm vội mách
Mời Bác sĩ đến “tiêm” !
Kể từ ngày hôm đó
Mào ta thành “công công”
Toét mồm, Tý gọi lái
“Mồng cao cao”… là Mồng ?
MỒNG nhà ta rất hiền
Đêm không rong chơi nữa
Thích liếm láp làm duyên
Đòi ngủ chung cùng Tý…
Đêm nay, gió rét về
Cu Tý xin cái hộp
Lót khăn dày, áo cũ
Cho Mồng ngủ cạnh mình
Bốn cặp mắt lim dim
(Mắt Mồng và mắt Tý)
Sáng rồi không chịu dậy
Thế có hư không nào ?
Mẹ “đét” chú MỒNG lười
Dậy thôi, mau rửa mặt…
Nhắc anh Tý ăn nhanh
Rồi dắt nhau đi học…
Chuyện đến đây là hết
Chuyện con MỒNG nhà tôi !
13/08/2007
KAH
-
Với 2 bài : Đợi chờ trên cối ảo và Chưa đặt tên: KAH bắt gặp một lối viết mạnh mẽ, khá hay, nhiều hình tượng và suy nghĩ sâu...
"thuyết quản lý tù binh
biệt lập và áp đặt
dưới trời xanh ngăn ngắt
tiếng rên quyện lời kinh..."
Đây có phải là một phần của cuộc sống, đâu chỉ trong "sở thú"?!
Còn:
"trên mênh mông thế giới ảo
người ta cũng ghét nhân bản chính mình
họ cũng chống tham nhũng hối lộ
nghi ngờ thực phẩm biến đổi gen"...
Cái này thì đúng rồi; "người ta cũng ghét nhân bản chính mình..." bởi vì người ta thích nói dối, thích dấu mặt dấu tay. Tôi nghĩ, cho dù là trên Blog (không gian ảo) thì nếu anh là chính mình thì anh sẽ được nhiều thứ, nhưng đầu tiên đó là những người bạn tốt!
Cảm ơn thơ NHĐ!
14.8.07
KAH
-
NHA TRANG MÃI MÃI KHÔNG CÒN TÔI
Tặng V
Em nhắc lại mà chi
Chuyện ba mươi năm trước
Ngu ngơ – một thuở… “người rừng”
Câu nói vô tâm anh không nhớ nổi
Đâu ngờ đã làm em đau ?!
Nên vẽ vời chi.
Chuyện của mai sau…
Dấu chấm hết sau đêm xám hối
Biển quắt quay giỗi hờn … vô lối
Gió thét gào, nông nổi mịt mù đêm…
Thương Em hơn… tóc nhuộm màu sương !
Thì đành vậy, người ơi
Ta phải chia xa
Con thuyền nhỏ là anh không mong ngày trở lại
Bởi bến bờ em giờ này đang neo đậu
Những con tàu xanh lừng lững vượt đại dương ?!
Câu nói vô tình đã ba mươi năm
Hãy xếp lại, để com tim thôi khóc
Anh tự biết, với con thuyền độc mộc
Sẽ chẳng thể nào
đưa em đến được…những bến bờ vui !
Và Nha Trang,
Mãi mãi sẽ không còn TÔI !
09.08.07
Kiều Anh Hương
-
NHÀ NGHÈO
Tặng LH
Nhà nghèo, nên chỉ có thơ
Bán thì không đắt, tặng thôi…lại buồn!
Buồn vì thơ chẳng ai “buôn”
Xếp đầy ngăn tủ, gầm giường, lối đi…
Chủ nhà nghèo, tên là THI
Người yêu, gọi SĨ- sĩ điều đó nha…
Người không yêu, gọi THẰNG CHA
Thằng cha hâm hấp đó mà, hiểu không ?!
Mấy bà hàng chợ, gọi ÔNG
Ông là ông kễnh…vô công, rỗi đời…
Mấy cô mới lớn ồi ồi
Gọi là THI SĨ, trời ơi…nhưng mà
Chỉ nhìn, chỉ ngắm từ xa
Nếu mà “bày tỏ” nữa là em “bai” (BY)!
Nên nhà nghèo-vẫn trắng tay
Tiền không, tình cũng vút bay chín tầng…
Hỏi rằng có khổ THI không ?
Hà Nội, ngày 10.08.07
KAH
Kiều Anh Hương - Thơ viết chưa in - Gom lại
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Bài 12. NHỮNG NGƯỜI NỔI TIẾNG...
Những người nổi tiếng...
Họ là ai ?
Có thể là bạn,
Có thể là tôi,
Là Bác nông dân chăm chỉ ngoài đồng
Là Chú công nhân miệt mài trong xưởng thợ
Là Chính trị gia
Là Nghệ sĩ…
Tất cả đều có thể
Bởi họ đều là con người!
Những người nổi tiếng...
Họ là ai ?
Có thể là bạn,
Có thể là tôi,
Nhưng trước hết
Họ phải là người tử tế
Những công dân gương mẫu khiêm nhường
Không tham lam và đố kỵ...!
Không thể đánh bóng hào quang bằng mọi giá
Bởi hào quang chỉ là ảo ảnh mà thôi
Hãy vượt qua cái bóng của chính mình,
Nhỏ bé
Trước khi trở thành
Người nổi tiếng trên đời !
Hà Nội, 14.02.2007
Kiều Anh Hương