-
Số bài viết
691 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Bài viết được đăng bởi Kieu Anh Huong
-
-
Bài 30. TÔI ĐI TÌM TÔI NGÀY MAI.... !
Tôi đi tìm tôi, ngày mai…
Ngày mai,
Khi cầm quyết định nghỉ hưu,
Mãn hạn một đời công chức !
Cái ví mòn, bạc phếch mồ hôi tay
Không hiểu sẽ còn bao nhiêu đồng bạc lẻ ?
Để lo cho mình những ngày “nhàn hạ”
Về vườn ?!
Nhưng vườn ơi, ta đâu có để về !
(Thời nay, nếu có đất có vườn,
Ta đã hóa giàu sang, triệu phú,
Khỏi phải lo đi tìm bóng hình, hư ảo…)
Khỏi phải lo đắn đo, nhọc nhằn suy nghĩ
Đi tìm lại chính mình giữa Trời -Đất bao la…
Ngày mai, tôi sẽ là ai ?
Là ai nhỉ
Liệu có cam tâm với “vườn đời tao nhã“
Vét chút lương còm, vài ba đồng bạc lẻ
Chi trả cho tuổi già, vinh hoa...
Thật khó tin,
Nhưng không phải hoang đường
Ngày mai,
Tôi đã nhận ra tôi
Kẻ buôn thơ trên xa lộ cuộc đời
Lãi gộp cũng đủ mua vài tô hủ tiếu…
Tôi sẽ góp vào nhà dưỡng lão
Mời bạn bè đến chơi
Cùng nhi nhấm thi ca !
Kể bao chuyện đời…
Ngày xửa, ngày xưa… ấy
Ô, thế là quá đủ,
Ha ha…!
5/2006
Kiều Anh Hương
-
@ GiọtNho: KAH hết sức cảm ơn GiotNho đã ghé thăm nhà và động viên; KAH cũng đã thấy Topic của GiotNho và sẽ thường xuyên ghé đọc; Chúc bạn hạnh phúc !
-
Bài 29. KHI CON TÀU RỜI SÂN GA CŨ
Thân tặng VH
Khi còn tàu rời sân ga cũ đi xa
Hậm hực, hậm hực...
Buốt nhức cả không gian
Loang lỗ tiếng hú gọi giã từ kỷ niệm...
Mùa thu già ư ?
Đâu phải thế
Anh đi rồi, hoang phế mối tình xưa !
Khi còn tàu mệt nhoài cuộc đón, đưa
Kỷ niệm ngày xưa, ai còn níu giữ...
Lối cũ bóng ai tiễn người ra phía trước
Bỗng thẫn thờ trước khoảng trời hoang vu...
Khi còn tàu rời sân ga ra đi
Chắc chắn nửa con tim vẫn còn neo lại
Đừng quá yêu... để hờn ghen cháy mãi...
Như định nghiệp kia thôi, chắc chắn sẽ quay về !
Bởi sân ga là nơi khởi đầu
Nên mãi mãi sẽ là nơi kết thúc !
05.09.2007
Kiều Anh Hương
-
Bài 28. THẦY GIÁO Ở TRƯỜNG ĐẢNG
Ba mươi năm sau, ta lại được cắp sách đến trường
Làm trò nhỏ, giở từng chương sử Đảng
Thầy giáo kính yêu cũng là đồng đội cũ
Trở về từ ngút ngát Trường Sơn xa…
Dẫu muốn quên, nhưng hiện hữu chiến tranh
Vẫn cứ ngày ngày theo thầy đến lớp
Cánh tay cô đơn - chông chênh phấn viết
Day dứt nhân gian… bài học cuộc đời !
Lịch sử, ngỡ chỉ là qúa khứ mà thôi !
(Ta đã sống và song hành cùng nó…)
Lật lại làm chi - những chương lửa đỏ
Thêm rát lòng - Đất Mẹ - Quê hương !
Lịch sử, ngỡ chỉ là sách chép lại vài chương
Bạn lên lớp vì mưu sinh, cơm áo…
Phai bạc hết rồi, bộ quân phục cũ
Thầy vội dấu đi, quá khứ của riêng mình !
Nhưng một ngày… bỗng có một ngày,
Thầy giáo bạn tôi không còn đến lớp
Tin sét đánh ngang tai, thầy không còn nữa
Vết thương xưa và chất độc…da cam !
Lịch sử, ngỡ chỉ là qúa khứ mà thôi !
Khúc quanh nhỏ…
Trong sự tồn vong của một Quốc Gia, Dân Tộc…
Nhưng với đời người
Ta chẳng thể nào đo được
Lịch sử mãi mãi chỉ là tấm gương soi.
Nhưng xin đừng bắn vào quá khứ người ơi ! *
Thầy giáo Trường Đảng thường vẫn nhắc tôi điều ấy!
Ngày 7.5.2000
Kiều Anh Hương
-
BÀI 27. SINH NHẬT LẦN THỨ 55
Bất chợt bạn tặng hoa
Mừng ta, ngày sinh nhật
Giật mình, chợt nhận ra
Nắng xế vàng trước mặt
Năm nhăm mùa thu qua…
Được – Mất, bạn mình ơi !
Như sự “không” và “có”
Rủi – May, đời vẫn thế
Hãy tin, lời trái tim
Ơn cha mẹ sinh thành
Ơn bạn bè che chắn
Ơn em bao năm tháng
Sẻ chia và âu lo…
Xin cảm ơn Chúa trời
Xin cảm ơn Bồ Tát…
Xin cảm ơn cuộc đời
Cưu mang ta ròng rã
Bấy nhiêu năm nhọc nhằn…
Vẫn còn chặng đường dài
Ta nguyện không chùn bước
Người ơi, bao mơ ước
Vẫn xanh thẳm trên đầu !
7.2006
Kiều Anh Hương
-
Bài 26. ĐI TÌM SAPA
Tặng Hồng Nga
Ơi Sapa mù sương !
Con đường nào dẫn ta về lại
Đâu rồi phiên chợ đêm huyền thoại
Tiếng khèn lá gọi bạn tình...
Thấp thoáng sau bóng rừng
Là sắc đỏ áo em, lửa cháy
Thắp lên những bình minh...
Ơi Sapa mù sương !
Lối mòn vẽ tranh vào mây
Bóng núi mờ biên ải
Con đường nào dẫn ta về lại
Phố xưa, thơm lừng thắng cố...
Ngựa hý ngoài sân,
Khèn vang dốc núi
Xoay tròn, xoay tròn,
Mấy vòng khèn lượn
Gọi nhau, quên cả trời chiều...
Men theo bóng núi
Nghiêng theo điệu khèn
Người đi tìm nhau...
Đây rồi Sapa !
Tình yêu tôi đó
Tiếng khèn anh, lời trái tim khao khát
Nhuộm lên thắm đỏ môi em
Thành những hoàng hôn trước mặt
Cho chúng mình gặp nhau...
Hà Nội 7/9/2004
Kiều Anh Hương
-
Bài 25. QUI NHƠN
Thân tặng cô giao H.
Bất chợt,
Anh lại nhớ về em
Nhớ về Qui Nhơn
Kỷ niệm xưa,
Mỗi lần đi qua "eo nín thở"
Miền Trung nhọc nhằn trong nắng lửa
Vận vào thơ, vận cả vào đời tôi !
Bỗng ước chi về được với ngày xưa…
Ngày xưa ấy, một thời trai trẻ.
Ngày xưa ấy, một thời con gái
Ta dắt nhau đi trong mơ ước ngập tràn...
Những đêm trăng bên bãi biến mặn mòi
Mùi tôm cá phập phồng trong làn gió
Đôi ngực trẻ phập phồng trong hơi thở
Dùng dằng chi… nụ hôn đắm say…
***
Đêm Hà Nội những tháng năm này
Thu mộng mị cùng Tây Hồ quyến rũ
Ta bỗng khát khao, nhớ Qui Nhơn quá đỗi
Khi lặng ngắm nhìn người ta yêu nhau...
Ơi Qui Nhơn, thế là mãi xa em
Cũng chẳng ngờ… thời gian trôi nhanh thế.
Vì sao yêu và vì sao giã biệt…???
Câu thơ Hàn cứa mãi trái tim đau ! *
Thôi đánh, hãy cầu chúc cho nhau
Hạnh phúc nhé, trời đầy sao…viên mãn !
Tháng 12.2005
Kiều Anh Hương
-
Đúng vậy,cảm ơn hanthitu đã chia sẻ !
Từng bước, từng bước một,bóngđá VN đã và đang đi lên; KAH hy vọng Segame này ở Thái Lan,đoàn quân của ông RD sẽ mang vinh quang cao nhât svề VN ! Khi đó chắc chắn KAH sẽ phải có 1 bài thơ thật hay để tặng tất cả mọi người; Bây giờ thì xin tam khất đã.
-
Bài 128. THẤT BẠI HÔM NAY.....
Thương tặng các chàng trai trong đội tuyển
Bóng đã Việt nam và các bạn hâm mộ bóng đá nước nhà.
Vắt hết nhiệt huyết rồi
Mà vẫn bại
Giọt nước mắt lăn trên sân cỏ
rời sân...
Tất cả đều buồn
nhưng buồn hơn -
tôi đọc được trong mắt các bạn
là nỗi buồn khi nghĩ về
ĐỒNG BÀO -TỔ QUỐC !
Vẫn biết trái bóng tròn oan nghiệt
Mà sao tim ta cùng đau...
Vẫn biết thất bại hôm nay là chiến thắng mai sau
Mà sao đêm nay ta không ngủ được....
Nhưng các em ơi, đừng buồn
Có chiến thắng nào mà không trả giá
Đường ngắn nhất là con đường
đi thẳng vào trái tim đau....
Bài học vỡ lòng :
O tròn như quả trứng gà...
(Ai mà chẳng biết !)
Ta sẽ lại bắt đầu
từng bước, từng bước đi vững chắc...
Và tôi tin ở các em,
Như tin đất nước
Đã từng vượt lên từ trong đổ nát
Để làm nên
Những chiến công lừng lẫy địa cầu !...
Hà nội, đêm đại bại của bóng đá Việt Nam tại MALAYXIA (26/02/1997)
KIỀU ANH HƯƠNG
-
Bài 23. PHÍA SAU MỘT MỐI TÌNH
Yêu tặng H
Anh từ đại ngàn bước ra…
Sau lưng là những cánh rừng đã chết
Tuổi 25, bất ngờ gặp em
Nụ hôn đầu, đắm say da diết…
Nhưng định mệnh, nào đâu có biết…
Anh phải rời xa, không một lời giải thích
Em ngóng hoài, tăm cá bóng chim!
Để rồi tan vỡ một tái tim !
Để rồi tan nát… một niềm tin
Với em, vạn nghìn lần, anh đã chết
Người lính ấy đã dã tâm cướp mất
Tâm hồn em… trinh trắng tuổi đôi mươi !
Em khắc sâu... oán hận mối tình đầu.
Hồ nghi cả thánh thần, trời phật...
Nào đâu biết, trái tim anh cũng nghìn lần tan nát
Bởi sự thật này, không thể nói cùng em !…
Anh từ đại ngàn bước ra…
Chất độc màu da cam, thấm sâu vào máu thịt
Nhưng anh nào hay, nếu không có một ngày
Chứng kiến nỗi đau từ người bạn lính
Khóc chia tay đứa con đầu lòng, mới sinh
Không tay, không mắt...
Ngỡ hiển linh... quái vật đầu thai ?!
Ôi, nụ hôn đầu đời đắm say…
Đêm diệu huyền bỗng thành đêm hoang tưởng
Vị ngọt đầu môi, bỗng thành chát đắng
Những ngôi sao xanh, bỗng lịm tắt rồi...
Không trốn chạy, nhưng anh đành phải quay lưng...?
Đâu dám nói, bởi anh biết, trái tim em quá nhân từ, độ lượng
Sẽ không thể bỏ mặc anh, khi từng tế bào đang dần lặng chết...
Em có tội tình chi để phải chịu nỗi đau này ?
***
Từ đại ngàn bước ra...
Nơi tội ác đã bị phơi trần
Nhưng không thể minh chứng cho tình yêu em nghìn lần sâu thẳm...
Dẫu vẫn biết sự thật luôn nghiệt ngã !
Mà sao tim vẫn nhói đau !
Lửa đã cháy ngút ngàn Trường Sơn..
Lửa vẫn cháy ngút ngàn Trường Sơn...
Dẫu màu xanh nhỏ nhoi, đang hồi sinh… loang lổ !
Dẫu vết thương đời, đang dần khoe sắc mới
Nhưng với anh,
Tình yêu em sẽ mãi mãi sẽ không còn
Dẫu nụ hôn đầu đời em dành cho người lính
Vẫn còn đây
Những phút giây đắm say, run rẩy...
Thiên thần !
***
...”Ôi , Chiến tranh! Chiến tranh!
Bạn bè ta, ngày nào...
Ai còn, ai mất ?
Bữa cơm quê một chiều Hội Lim
Thằng Hùng ngồi khóc
Thương ba đứa con
Nuôi mãi không thành người
Bởi chất độc màu da cam,
Bởi di chứng của một thời sốt rét
Bởi vết thương xưa dù nhiều năm liền vết
Vẫn nhói đau giữa lòng đời...” (*)
Lời cuối cho em:
Ước gì trở lại ngày xưa ấy...
Để được yêu em đến hết mình
Để trái tim em, luôn rộn nhịp
Để tâm hồn anh, mãi an lành...
Hà Nội, ngày 12/04/2007
Kiều Anh Hương
(*) Trích trong bài thơ “Vầng trăng Trường Sơn năm 2000” (KAH)
-
BàI 22. PHẢN BỘI
Không sợ đói
Không sợ chết
Trên chiến hào, sợ nhất
Lưỡi lê kẻ phản bội
Phía sau !
Không sợ giàu
Không sợ nghèo
Trên thương trường, sợ nhất
Mánh mung kẻ phản nghịch
Chơi nhau !
Không sợ tốt
Không sợ xấu
Trên đời này, sợ nhất
Đầu lưỡi kẻ hai mặt
Uốn cong !
Không sợ ngu
Không sợ dốt
Riêng mình tôi, sợ nhất
Gặp hạng người xu nịnh
Tà tâm !
23/11/2006
Kiều Anh Hương
-
GỌI TÊN EM !
Thân tặng cỏ xanh
Biển, Biển ơi ! Anh đang gọi tên Em !
Tận ngoài kia, giữa điệp trùng con sóng
Em có nghe không, vẫn lời ngàn năm ấy...
Biển thật dịu êm và cũng thật ngông cuồng !
Có sao đâu, Biển là con gái chưa chồng ?!
Nên sớm nắng, chiều mưa...hờn ghen vô lối...
Không lạ nữa, nhưng điều đáng nói
Biển muôn đời không thể thiếu phải không ?!
Biển, Biển ơi ! Anh đang gọi tên Em !
Em thật gần mà cũng thật xa xôi quá...
Bến bờ anh, em muốn neo, muốn đậu
Anh vẫn đợi chờ... dẫu sóng hoá bão giông !
Biển phía em vẫn mãi mãi màu xanh
Không thể nói hai phương trời xa lắm
Bởi có biển mà không có bờ sao làm nên biển sóng
Bởi có bờ, mà không biển...bờ sẽ hoá hoang vu...!
09.10.2007
Kiều Anh Hương
-
HỒN HOANG
Anh nào dám bỏ Người ơi !
Chân lê bước, em đâu hay biết
Tan vỡ rồi đâu chỉ mình em thương tích
Gió thổi phía đông mà đau rát phía tây...
Trái tim tau, nên tâm thức tái tê...
Hãy vì nhau tạm lắng xa giông bão
Có thể rồi cả hai sẽ hiểu
Hạnh phúc vốn mong manh, dễ vỡ đến vô cùng !
Đừng nặng lời chối bỏ phút ngông cuồng
Người đàn ông sẽ bình tâm quay lại
Không phải chỉ có "nhạt nhoà lời xin lỗi.."
Mỗi cuộc đời đều có Chúa đứng bên
Hãy để Người phán xét công minh !
08.10.2007
KAH
-
Bài 21. NHỮNG VIÊN ĐẠN MANG NẶNG TỨ THƠ ĐAU
Kính tặng nhà thơ – chiến sĩ : Nguyễn Vĩnh
Ba mươi năm sau
Tôi mới gặp anh
Người lính trẻ
Từng bị mâm pháo lật úp lên đầu
Sau loạt bom B52 dội vào lòng Hà Nội
Băng đạn 37 ly chưa kịp bắn
Đồng đội vẫn ghì chặt trong tay
Tim ngừng đập, mà mắt không kịp khép
Bởi đang lo “nhắm thẳng đầu thù…”
Lật pháo lên
Đạn lại lên nòng
Đồng chí...
Vẫn nguyên đội hình trên mâm pháo…
Trút hận thù lên bầu trời tang tóc
Máu nhòe nước mắt
Hòa ơi, Được ơi…
B52 đang cháy
Mà sao, các bạn vẫn ngồi
Lặng im !
Vuốt mắt bạn lần cuối cùng
Ta nạp đạn vào thơ
Những viên đạn lửa
Viết lên trời đêm, cho mọi người cùng đọc
Những câu thơ bất tử
Tặng riêng đồng đội tôi !
HN 1972-2006
Kiều Anh Hương
-
Cảm ơn bạn ZIDAN đã ghé thăm và đọc thơ KAH. Hẳn bạn rất mê bóng đá phải không ? (cái nick name đã nói hộ ?).
Chúc bạn khỏe và hạnh phúc !
-
Bài 20. Những cánh thư trên Mạng: DẤU MÌNH ?
Tặmg MP
....
Người ơi, chỉ sợ một điều
Biết rồi người sẽ buồn nhiều mà thôi
Tôi đây, tài cán chi đâu
Để lòng ai bận, để câu thơ buồn
Chợ chiều, nát gánh hoa hồng
Thương ai mỏi cánh tang bồng đường xa...
Cũng đành, dẫu chẳng nói ra
Thật hư, hư thật, quả là khó thay ?!
Thôi thì, phải ớt nên cay
Họ Kiều chính hiệu, tên này là Hương !
Công sở - đầu phố Khâm Thiên
Nếu em muốn tỏ, xin mời, ghé thăm !
Rượu thì uống chẳng tày gang,
Thuốc không dám hút, sợ người chê bai
Chỉ ham công việc dài dài...
Thơ đôi ba chữ, nhạc vài gam thôi
Chính chuyên chỉ có mình tôi
Dầu xăng lo mãi cho đời vi vu...
Thế là, tôi đã "lộ to: !
Biết em còn muốn chuyện trò nữa không
Bạc tiền, ắt hẳn là không
Trái tim trần với nỗi lòng tơ vương...
Vậy là chính sự tỏ tường
Còn em, sao nỡ, dửng dưng, dấu mình ? !
14/12/05
Kiều Anh Hương
-
Bài 19. NGÔ NƯỚNG
Có gì đâu, ngô nướng để làm thơ
Bãi bồi, chăn trâu, một thời con trẻ...
Nùn rơm đốt những chiều đông lạnh giá
Mùi ngô thơm ấm cả cánh đồng
Hà Nội và tôi, những đêm buồn
Xóm ven đê, tềnh toàng… không ngủ được
Mùi ngô nướng thảo thơm hoài niệm
Bãi vắng còn đâu, người em xưa !?
Em ngồi nướng ngô, má hồng lọ lem
Áo nâu cũ, tèm lem tàn hoa lửa...
Gió bãi ngang về đêm càng lạnh buốt,
Bóng ai kia...ngỡ cô tấm ngày xưa !
Nét tảo tần pha chút gió sương
Chợt lấp lánh trong tim tôi mộng mị
Hoảng tử là anh, từ lâu đài cổ tích
Vi hành qua Đất Bãi tìm em đây !
Ta đã nhận báu vật từ tay em
Ôi những bắp ngô non thơm lừng nỗi nhớ
Cậu trò nghèo, những ngày ôn thi vào đại học
Sẽ không bao giờ quên!
Đêm Hà Nội, lại như bao đêm
Gió lạnh từ Sông Hồng chợt thổi về te tái
Không ngủ được, lại tìm hàng ngô nướng
Biết đâu, gặp lại người xưa ?!
Hà nội 16/01/1996
Kiều Anh Hương
-
Bài 18. NGÀY ẤY... SÔNG HỒNG
Thân tặng C
Ngày ấy,
Hình như sông Hồng rộng hơn bây giờ
Chiếc xe đạp “cà tàng”
Vẫn miệt mài theo anh
Leo vẹt dốc hai đầu cầu Long Biên cũ kỹ
Gió bấc rát mặt,
Nắng hạ cháy lưng
Giọt mồ hôi nhọc nhằn cứu hỏa...
Sớm tối vẫn không ngăn được
Trái tim anh hướng về bên ấy
Nơi có Em và Kho dầu Đức Giang !
Nhà em ở tận bên kia Sông Đuống
Câu thơ xưa đốt lửa một thời
Anh ở bên này, phố đông Hà Nội
Cách con sông cũng chỉ một dòng thơ trôi...
Mà sao, lòng bỗng vấn vương lòng
Bối rối nhìn nhau mỗi lần gặp mặt !?
HN 6/2006
Kiều Anh Hương
-
Bài 17. MIỀN TRUNG CỦA TÔI
Miền Trung của tôi ơi,
Mùa này đã hết gió Lào chưa ?
Em còn nhớ,
Đường về “khu eo” không đó ?
Quê anh ở Đèo Ngang
Nơi Bà Huyện Thanh Quan
Đề thơ vào Dốc Nhớ
Nên càng quặn lòng
Thương ba tấc đá vô tri…
Nhưng bây giờ,
Hình như con người càng vô tri hơn !
Khi bỏ quên cả một đèo thương nhớ !
Đèo Ngang,Hà Tĩnh tháng 12/2005
Kiều Anh Hương
-
Bài 16. GIẤC MỘNG - KIM GIAO
Từ trong mơ ta bỗng có nàng
Người đẹp đến từ miền sơn cước
Mái nhà sàn giữa địa đàng bóng mát
Ta hoà trong hương toả lối vườn
Làn da thơm, trắng nõn trắng nà
Nàng là tiên trần độ thế
Không biết nữa ta đang hạnh phúc
Hay chỉ là kẻ sĩ mộng du…?
Còn nợ nần chi, trần thế này không ?
Mà giấc mộng đến mê hồn, siêu thực!
Gã tu hành, đã qua thời “bĩ cực”…
”Thái lai” đây, “chính quả” trời cho ?
Ta bỗng lạc vào cõi mộng của thi ca
Để bắt gặp một Kim Giao hư ảo ?
Thức dậy rồi, còn câu thơ giang dở…
Viết tiếp cho em, gửi vào hư không !!
15.09.2006
Kiều Anh Hương
Ảnh: Thái Phiên
-
HÃY BẮT ĐẦU CỨU RỖI TỪ BAN MÊ
Tặng kelangthangtunamrabac
Tôi đọc được từ dòng tít nhỏ *
Chợt nhận ra, bạn ở Ban Mê...
Nếu đúng vậy thì bạn ơi, kỳ ngộ
Ta sẽ gặp nhau trên đất ấy, diệu kỳ...!
Ban Mê, ôi Ban Mê
Nơi có thần mặt trời
Ngày ngày vẫn thắp lửa chói chang
Trên đỉnh Chư Prông huyền thoại...
Nơi có dòng sông Sê-rê-pốc
Nữ vương của rừng xanh cổ tích...
Đêm đêm cùng đàn voi đi tìm kho báu
Giữa đại ngàn...
Ôi Ban Mê...
Đã bao năm ta từng ngụp lặn cùng Ban Mê
Máu đồng đội ta từng đổ xuống
Chỉ tiếc rừng xanh bây giờ trọc trụi quá
Chỉ tiếc Sê-rê-pốc bây giờ tính khí cũng thất thường
Hãy hỏi Thần Mặt trời và đỉnh Chư Prông đang trơ trọi
Ngày xưa đâu rồi, Ban Mê ơi !?
Như dòng suối, ngươi lại đi lang thang ?
Dẫu có lên non hay xuống biển
Dẫu có vào nam hay ra bắc
Cũng xin bắt đầu từ Ban Mê
Cứu rỗi !
Ngày 27.09.2009
KAH
Chú thích:*Trai Ban Mê sáng như ngàn tinh tú/Gái nơi nào nhìn vào cũng muốn yêu!
-
KAH đang đứng tại điểm "0"-Khoảng trống của nước Mỹ, 2004
Bài 15. KHOẢNG TRỐNG
Thành phố Newyooc – một sáng tháng 5
Nơi tôi đứng chỉ còn là một khoảng trống
Khoảng trống của niềm tin,
Khoảng trống không thể lấp đầy…
Dẫu đôla, Phố Uôn chưa bao giờ thiếu !
Đâu rồi tòa tháp đôi diễm lệ
Đâu rồi niềm kiêu hãnh của thế giới tự do !
Đâu rồi những tên lửa vượt đại châu
Những “siêu pháo đài bay” …
Một thời gieo giông gió…
Để hôm nay bão dội vào lòng nước Mỹ
Thành một khoảng trống không bao giờ liền vết
Trong những trái tim tin yêu hoà bình !
Hôm nay
Chúng tôi, những cựu chiến binh Việt Nam,
Đến từ những “ngõ nhỏ, phố nhỏ”
Từ bên kia, bán cầu –
Từ Thủ đô Hà Nội !
Xin được đặt lên khoảng trống này
Một nén hương thơm ngát
(Được làm từ chút gỗ Trầm của Trường Sơn
từng quặn đau trong lửa napan, sót lại !)
Để sẻ chia với bao hương hồn vô tội
Đã phải sớm lìa xa thế gian này bởi sự hung tàn, cuồng dại…
Của lũ khủng bố, bất lương !
Và hy vọng:
Nhân loại hiểu rõ thêm về một triết lý cuộc đời:
Đó là: Nhân - Quả !
Trái chín của hoà bình
Phải “lấy chí nhân… ”
Điều không thể khác !
Giữa bạt ngàn những “binhđinh” chọc trời
Tôi chợt nhớ về phố nhỏ Khâm Thiên, Hà Nội
Nơi đó, cũng đang còn một khoảng trống
Khoảng trống không bao giờ được liền vết..
Nơi sáng sáng, bao người đi qua
Lặng thầm thắp lên một nén hương
Thành kính !
Nhớ về những ngày tháng chạp,
Năm một chín bảy-hai !
Thành phố Newyooc – một sáng tháng 5
Nơi tôi đang đứng sẽ mãi là một khoảng trống…
Hà Nội, 11/09/2004
Kiều Anh Hương
-
Bài 14. KHI ĐOÀN NGƯỜI QUA PHỐ
Cả đoàn người,
Duy nhất chỉ còn một đôi mắt sáng
Hoa tiêu, nạng chống dẫn đường
Theo sau, vai bá vai, nhịp bước
Màu đen, kính dọi phố, đường !..
Bản nhạc gậy
Lao xao, khô khốc...
Lạnh tanh, những khuôn mặt cuộc đời
Lạnh tanh, cắt ngang dòng người và phố
Lạnh tanh, cắt ngang tim tôi !
Có thể trong đoàn người ấy
Aó xanh phai bạc lâu rồi...
Có thể trong đoàn người ấy
Đã từng là bạn của tôi !?
Hà Nội chiều thu vàng rộm
Nắng hoe cong cớn tuổi hồng
Riêng tôi, nỗi buồn đọng mãi
Rớt rơi theo hút đoàn người !
11/2006
Kiều Anh Hương
-
Bài 13. ÔI, CON TÔI !
Cũng mừng, con sớm bằng chị, bằng anh
Thi đỗ để vào Trường “Am danh tiếng” !
Nhưng thực lòng, cha lại ước ao
Giá như con được quay về trường “Làng” đi học
Không chừng, mọi nhẽ sẽ tốt hơn…
Con sẽ không phải gồng mình lo toan hằng đêm
Chất ngất với cơ man bài vở
Giấc ngủ đến cũng nhiều đêm, thảng thốt
Mà trong mơ không có nổi một cánh diều…
Con sẽ không phải ngày 3 buổi nhọc nhằn
Sớm đến trường…
Chiều học thêm,
Tối luyện thi, phụ đạo…
Con sẽ không phải mất đi
Những ngày chủ nhật quí báu
Để ra sân vui cùng trái bóng tròn…
Như tuổi thơ của cha ngày ấy
Luyện đôi chân bền bỉ đến tận bây giờ !
Con sẽ không phải mất đi cả những mùa hè
Để được chơi ve, để được ra biển xa hay về quê, nội ngọai
Bởi “quê hương, nếu ai không có
Sẽ không lớn nổi thành người…” !
Ôi con tôi,
Nước da luôn mái xanh, kính cận, mắt lồi
Dẫu mẹ, cha từng lo toan để con không hề thiếu
Nào rau sạch, tôm hùm, cá thịt
Nào sữa tươi, can xi, pho mát…
Nhưng có lẽ điều con cần, giản dị hơn nhiều
Là được học và chơi, được chơi và học
Lại là điều người ta đang đang đánh mất !
Tôi biết tìm và bắt đầu từ đâu ?
Ôi, con tôi !
KIỀU ANH HƯƠNG
Hà Nội, 25/07/2006
Ngẫu hứng thơ
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
KHÁT THÈM...
Thân tặng TH
Em ơi đừng khát thèm nhiều đến thế
Mưa lạnh môi em, biết che chắn từ đâu?
Đêm, trống vắng bốn bề... e sợ lắm
Hãy gọi tên...linh tính... mách anh về !
Chuyện Phố buồn, sẽ mãi là muôn đời …
"Những nuối tiếc yêu đương của một thời khờ khạo..."
Linh vật đó, trong tim đừng quên nhé
Ta sẽ lớn dần lên qua mỗi khổ đau...
Mưa có cồn cào ướt cả vườn ngâu
Mắt có đỏ hoe, xin cũng đừng mềm yếu
Tạnh mưa rồi, vạt nắng vàng sẽ tới
Để em hong nỗi nhớ một người
Không phải hình như mà rất thật em ơi
Chỉ có trái tim đau mới hiểu lời thơ nói hộ
Nỗi khát khao trong em đẹp như ngọn lửa
Thắp cho cuộc đời này sáng mãi niềm tin !..
Hãy ngẩng cao đầu trước vạn ngả đường xa
Và những thổn thức yêu thương...
Nếu cần níu, vịn…
Đã có bàn tay anh sẵn sàng...
Xiết chặt !
Đón em !
Hà Nội, 08.10.2007
Kiều Anh Hương